Showing posts with label plagiarism. Show all posts
Showing posts with label plagiarism. Show all posts

Monday, September 12, 2011

Lại chuyện đạo văn! (Nhàm quá, nhưng vẫn phải đăng lên)

Sáng đầu tuần đọc báo mạng, tôi thấy tin này: “Sách đạo văn được đánh giá xuất sắc”. Nên đưa về đây để lưu, cùng viết lăng nhăng vài hàng về những suy nghĩ vụn của tôi.

Vấn đề đạo văn ở VN đối với tôi bây giờ thì nhàm quá rồi. Vì tôi là nạn nhân của nó (ở nhiều mức độ khác nhau) ròng rã mười mấy năm liền, mà đau một cái là những người đạo văn của tôi, dù vô tình hay cố ý, đều là những người quen biết, thậm chí có những người có lúc còn được xem là thân thiết nữa, mới đau chứ!

Bị nhiều quá, đến nỗi tôi tin rằng ở VN, đạo văn đã trở thành một văn hóa, ở đó người ta nghĩ rằng việc ấy là bình thường, giống như ở quê, đi đường khát nước, thấy bể nước mưa trong sân nhà người khác thì cứ vào múc uống thôi, chẳng cần xin phép làm gì, mà cũng chẳng có ai khó chịu gì đâu. Ai mà không chấp nhận điều này, đòi phải xin phép, thì chính người ấy là người khó tính khó nết, khó chịu khó chơi, không biết chia sẻ với người khác, và không đáng để cho cộng đồng … kính trọng!!!!!!!

Mà có lẽ cách đây khoảng chục năm trở về trước, việc mượn ý tưởng của người khác nó cũng không trầm trọng như bây giờ, vì chỉ là để giải quyết những “nhu cầu cá nhân”, ví dụ như để hoàn thành một bài viết đem nộp cho nhà trường, hay một vài báo cáo nho nhỏ ở hội thảo cấp khoa, cấp trường vv. Thôi thì cũng được, vì điều này có thể xem là tương tự như việc người học photocopy một vài trang trong sách có copyright để sử dụng với mục đích cá nhân, nên không bị xem là vi phạm bản quyền.

Nhưng gần đây với phong trào đại học đẳng cấp quốc tế, nên nhu cầu viết sách viết giáo trình để tính điểm công trình, phong giáo sư phó giáo sư, và được các loại giải thưởng danh dự hoặc giải thưởng bằng tiền, hoặc đăng ký công trình khoa học lấy tiền nhà nước vv trở nên rầm rộ, mà người ta vẫn quen thói lấy của người khác (có ý thức hoặc không ý thức), nên nó mới thành vấn đề, thành scandal như thế này.

Khi còn ở trong hệ thống nhà nước, bị đánh giá, so sánh với những người khác, trong đó có những người rõ ràng là “chôm” ý tưởng của người khác, kể cả của mình (không chỉ một trường hợp vô tình bị nổi tiếng do cách ứng xử không khéo của người vi phạm, mà còn khá nhiều trường hợp khác ít ồn ào hơn), mà lại vẫn được đánh giá là tốt, là hay, thậm chí có khi còn được đánh giá cao hơn mình, thì tôi tức lắm. Nhưng bây giờ thì tôi rút ra khỏi hệ thống rồi, vượt qua khỏi mọi ràng buộc, đánh giá … của hệ thống (thực ra đây cũng là một trong những lý do khiến tôi quyết định thoát ra khỏi hệ thống), nên ai muốn đạo văn của ai – cả của tôi nữa – thì cũng kệ họ, vì mục đích của tôi viết ra cũng là để cho mọi người đọc và chia sẻ mà, hơi đâu mà phiền.

Còn những người có thói quen đạo văn ấy, không có tôi để cho họ đạo thì cũng sẽ có nhiều người khác để cho họ đạo thôi mà, có gì đâu mà rộn. Vả lại, những gì tôi viết ra cũng có thể còn sai, nên nếu người ta chỉ biết cóp nhặt mà không phê phán, thì những cái sai của tôi họ sẽ “tiếp thu” hết, sau đó có bị kẻ khác “đập” thì họ ráng chịu. Chưa kể là nếu họ viết hay ho thế, nhưng khi được người có quan tâm hỏi thêm để trao đổi thì mới lộ ra là chẳng hiểu biết gì, thì đến lúc ấy mới thực sự là mệt đấy, hà hà…

Đưa lên đây chẳng qua là để lưu cho tôi, để lâu lâu có cơ hội tổng kết lại xem tình hình đạo văn của VN qua thời gian có thay đổi chút nào không mà thôi. (Riêng tôi thì tôi nghĩ, hình như tình hình cũng đã có cải thiện ít nhiều rồi đó, phải không các bạn?)

Chỉ là những suy nghĩ vụn, lăng nhăng tản mạn quanh một chuyện cũ xì ở VN: đạo văn!

Nhân tiện, tôi lại vừa đọc được tin này về nạn đạo văn, nhưng trong trường hợp này thì một nạn nhân là người VN đã vừa “chiến thắng” trong một vụ tranh chấp bản quyền với nước ngoài, nên phấn khởi quá đưa lên đây luôn, ở đây. Như vậy, tình hình rõ ràng là có cải thiện một ít rồi đấy chứ, các bạn nhỉ?
------
Viết thêm 5:30PM chiều cùng ngày
Nhân nói chuyện đạo văn và văn hóa đạo văn, tôi lại nhớ trước đây trên một tờ báo nào đó có trích ý tôi đăng trên blog này về việc đạo văn có khía cạnh văn hóa. Sau đó, tôi bị một diễn đàn mạng lúc ấy cũng đang rất nổi đình nổi đám (chẳng hiểu bây giờ thế nào rồi vì lâu nay tôi không quan tâm đến nó nữa) đánh đập tơi tả vì dám “xúc phạm dân tộc”. Giải thích, cải chính mãi cũng không xong, tôi đành bó tay, chịu thua thôi. Chuyện cũng dài dòng, lùm xùm, và làm tôi mệt óc mất một thời gian.

Tình cờ hôm nay tìm thấy trang này, chuyên bàn về đạo văn nhé, có tên miền .org cẩn thận, rất dễ nhớ: www.plagiarism.org. Nếu có ai không biết, thì plagiarism có nghĩa là “đạo văn” đấy.

Và ngay trên trang đầu của nó có đoạn giải thích này nhé, giống ý mà tôi đã nêu trước đây về khía cạnh văn hóa của đạo văn đấy, xin trích nguyên văn dưới đây:

Cultural Perspectives on Plagiarism
Not all cultures take the same view of plagiarism. The Western notion that "ideas" can be the property of individuals may actually seem absurd to those with different views on what constitutes shared information or public discourse. Students from cultures which have a more collective sense of identity, for example, may have a difficult time understanding the distinctions some cultures draw between individual and public property. You might spend some very productive class time discussing your students' perspectives on this issue.

Tạm dịch tóm tắt:
Không phải nền văn hóa nào cũng quan niệm về đạo văn giống nhau. … Những sinh viên từ những nền văn hóa nặng tính cộng đồng có thể sẽ gặp khó khăn trong việc phân biệt đâu là sở hữu công cộng và đâu là sở hữu cá nhân.

Đáng quan tâm, đúng không? Chỉ tò mò tự hỏi: Liệu “văn hóa đạo văn” của VN ngày nay là sản phẩm của truyền thống (giống như thời ở quê, việc riêng của từng người thì cả làng đều có quyền đem ra bàn bạc, phê phán …), hay là sản phẩm của thời đại mới, thời đại giáo dục xuống cấp trong một nền kinh tế thị trường định hướng xã hội chủ nghĩa, nhỉ?

Saturday, June 18, 2011

"Cách chức một trưởng ban biên tập vì đạo văn"

Chỉ để lưu lại và theo dõi tình hình đạo văn và cách xử lý ở VN mà thôi.

Đọc ở đây.

Sunday, June 12, 2011

Lưu ý nhé: "Đạo văn có thể bị phạt tù đến 3 năm"!

Tôi mới đọc được mẩu tin mà tôi đã đưa vào tựa của entry này ở đây.

Rất đáng chú ý, đặc biệt là trong thời buổi mà nạn "đạo" đã trở thành chuyện ngày thường trong giới được mang tiếng là có học của VN: học sinh sinh viên, văn sĩ, nhạc sĩ, họa sĩ, rồi đến các giảng viên, các nhà nghiên cứu, các chuyên gia (!), các giáo sư, và cả các viện sĩ nữa. Có tên có tuổi cụ thể cả đấy, nhưng thôi, cũng không cần nêu ra đây làm gì nữa.

Chỉ xin trích ở đây một vài đoạn mà mọi người cần lưu ý:
Theo luật sư Nông Thị Hồng Hà, Công ty Luật Hồng Hà (Cống Vị, Ba Đình, Hà Nội), hành vi tự ý sao chép toàn bộ công trình khoa học của người khác và cho xuất bản dưới tên mình là hành vi xâm phạm quyền tác giả. Tại Luật sửa đổi, bổ sung một số điều của Bộ luật hình sự số 15/1999/QH10ngày 19/6/2009, hành vi xâm phạm quyền tác giả và quyền liên quan đến quyền tác giả được quy định tại Điều 170a:Tội xâm phạm quyền tác giả, quyền liên quan.

Theo quy định tại Điều luật này, người nào không được phép của chủ thể quyền tác giả, quyền liên quan mà thực hiện một trong các hành vi sau đây xâm phạm quyền tác giả, quyền liên quan đang được bảo hộ tại Việt Nam với quy mô thương mại, thì bị phạt tiền từ năm mươi triệu đồng đến năm trăm triệu đồng hoặc cải tạo không giam giữ đến hai năm.

Còn nữa đây này:
Nếu người phạm tội thuộc vào trường hợp có tổ chức hoặc phạm tội nhiều lần thì bị phạt tiền từ bốn trăm triệu đồng đến một tỷ đồng hoặc phạt tù từ sáu tháng đến ba năm.

Ngoài ra, người phạm tội còn có thể bị phạt tiền từ hai mươi triệu đồng đến hai trăm triệu đồng, cấm đảm nhiệm chức vụ, cấm hành nghề hoặc làm công việc nhất định từ một năm đến năm năm.

Chẳng biết là luật này có từ lúc nào nhỉ? Vì tôi cũng từng là nạn nhân của việc đạo văn, và đã có lúc nghĩ đến việc đi thưa, nhưng rồi lại thôi. Vì nghĩ, có lẽ cũng không cần làm nặng đến thế, chỉ cần người vi phạm rút kinh nghiệm và thay đổi. Nhưng có lẽ, cũng như mọi việc khác, nếu không có chế tài thì người ta chẳng sợ. Thì đấy, cứ nhớ lại vụ nón bảo hiểm mà xem. Trước đó khuyến khích mãi có ai đội đâu, vậy mà sau đó thành luật và phạt nặng, thì mọi người bèn răm rắp theo thôi mà!

Mở ngoặc nói thêm: riêng vụ đạo văn thì tôi không tin là luật đã nêu ở trên có thể áp dụng được đâu, vì nếu thế thì ... chắc không còn có đủ người để làm việc trong các cơ quan, trường học nữa, thật thế. Thì cứ thử mở các luận văn tốt nghiệp, các công trình, bài báo khoa học vv và vv của VN ra mà xem xét cho kỹ thì sẽ thấy thôi mà!

Hèn chi mà ở ĐH Hoa Sen người ta đang làm một câu lạc bộ gì về "vì một nền giáo dục sạch" đấy, tôi nghe một đồng nghiệp trẻ của tôi nói thế. Chẳng biết đến bao giờ nó mới sạch được đây?
--------------

Thursday, May 19, 2011

Đạo văn ư, cẩn thận đấy!

Một sinh viên cũ của tôi, hiện đang học cao học TESOL trong một chương trình liên kết với nước ngoài tại VN, vừa gọi điện cho tôi trong tâm trạng hết sức lo lắng (kèm theo sự xấu hổ tột cùng) vì vừa nhận được điểm cho bài tiểu luận đầu tiên bị điểm F (không đạt) kèm lời phê: "This is outright plagiarism, which I consider the worst case of unethical practices in an academic environment!"

Cô ấy nói với tôi: "Đúng là em có chép thật, vì em thấy hoàn toàn đồng ý với những gì em đọc được. Và vì tiếng Anh kém, nên em có sử dụng lại cách diễn đạt của tác giả, vì thấy nó rất hay. Nhưng em cũng có cắt xén và sửa đổi đôi chút, và có thêm một vài ý tưởng của mình nữa. Nhưng không hiểu tại sao ông thầy (người ngoại quốc, tất nhiên) của em lại giận dữ như vậy?"

Nghe xong, tôi thực tình không biết nói sao. Đúng thật là một câu hỏi ngây thơ ... vô số tội! Mà đấy là một học viên cao học, học với nước ngoài, lại là một ngành có cơ hội tiếp xúc với văn hóa và giá trị của phương Tây, mà còn như thế!

Tôi hỏi lại cô học trò: "Nhưng em có hiểu rằng chép của người khác là sai hay không? Mà lại là tiếng Anh nữa, vốn là ngôn ngữ phổ biến nhất thế giới." Và câu trả lời tôi nhận được là: "Nhưng mà em tưởng chép nguyên cả chương của người ta thì mới bị xem là đạo văn chứ, đằng này em có sửa lại cơ mà?"

Nghe xong, mà phát ... cáu. Tôi không trả lời nữa, mà đi tìm những tài liệu giải thích thế nào là đạo văn, và tìm thấy bài viết này trên mạng, của trường ĐH Ottawa của Canada, ở đây.

Một bài viết rất đáng đọc, đặc biệt cho các bạn học viên cao học có suy nghĩ hoặc hoàn cảnh giống người học trò mà tôi nêu ở trên. Tôi hiểu, có thể có nhiều bạn chưa hiểu rõ thế nào là đạo văn theo quan điểm của cộng đồng học thuật quốc tế. Nhưng việc chưa hiểu rõ không làm cho một việc sai thành ra đúng. Và nếu các bạn không hiểu, thì vai trò của các thầy cô, giống như tôi, là phải làm cho các bạn hiểu. Không chỉ bằng cách viết về đạo văn như tôi đang viết đây, mà còn phải bằng những hành động cụ thể, như ông thầy của bạn, tức là đánh rớt (cho điểm F), và có những lời phê nặng nề như mô tả ở trên.

Còn dưới đây là một vài ý chính từ bài viết của ĐH Ottawa mà tôi đưa link ở trên.

Đạo văn là gì?
PLAGIARISM is taking another person’s words, ideas or statistics and passing them off as your own. The complete or partial translation of a text written by someone else also constitutes plagiarism if you do not acknowledge your source.

Since we cannot always be original it is entirely acceptable to present another person’s ideas in your work. However, it must be done properly to avoid plagiarism.

Đấy: không phải là bạn cần phải tự nghĩ ra tất cả; hoàn toàn có thể dùng lời, ý tưởng, hoặc số liệu của người khác, nhưng phải làm cho đúng cách!!!!

Thế đúng cách là như thế nào? Bạn hãy đọc tài liệu tôi đã gửi link, trang 4. Tôi xin trích một đoạn mà tôi nghĩ là nhiều người VN hay bị, và cô học trò của tôi (mô tả ở trên) cũng bị.

Even though you mention your source, you use many of the author’s words without quotation marks.Mặc dù có dẫn nguồn, nhưng bạn đã dùng quá nhiều lời văn của tác giả mà không để trong ngoặc kép.

Hoặc
Though most of the words have been changed, the sentence structure has remained the same. This is paraphrasing without indicating the original source. Mặc dù có thay đổi hầu hết mọi từ, nhưng vẫn giữ nguyên cấu trúc câu. Đây chỉ là diễn nghĩa (paraphrase) mà không chịu nêu tài liệu gốc.

Và, các bạn chú ý nhé: ngay trang đầu tiên của tài liệu này có nêu một câu cảnh báo kèm số liệu đáng chú ý:
Last year, more than 100 University of Ottawa students who were accused of plagiarism received various sanctions, including expulsion from the University. Năm vừa qua, hơn 100 sinh viên của ĐH Ottawa bị cáo buộc đạo văn đã chịu nhiều hình thức kỷ luật khác nhau, kể cả việc buộc thôi học.

Đấy, ở nước ngoài người ta nghiêm nhặt thế, nên mới ít nhiều chống được nạn đạo văn. Còn mình thì ... cứ thông cảm, dễ dãi cho qua, nên không làm cho mọi người xem là quan trọng, đâm ra thành một thói quen, một cách làm, một ... loại văn hóa mất rồi!

Nhưng bây giờ thì hội nhập quốc tế, và công nghệ phát triển, nên có lỡ "đạo" của ai thì cũng dễ bị phát hiện lắm, không trước thì sau. Mà lỡ bị rồi thì hậu quả khó lường lắm các bạn ạ.

Tóm tắt trong một câu: bạn có ý định đạo văn ư (ừ, theo tài liệu nói trên, it's easy, and it's tempting), thôi, hãy quên ngay ý định ấy đi.

Đấy chính là ý nghĩa của cái tựa entry này của tôi.

Nhân tiện, tôi chợt nhớ gần đây cũng có vụ 2 luận văn thạc sĩ ngành TESOL trong nước giống y hệt nhau (well, có sửa lại đôi chút, nhưng còn ít hơn những ví dụ nêu trên). Thế rồi bị phát hiện, chẳng biết sau đó bị xử lý ra sao.

Chà, nhưng mà những luận văn này bằng tiếng Anh, có thể bây giờ được bỏ qua, nhưng sau này biết đâu lại có sinh viên nước ngoài nào đó tìm để tham khảo và phát hiện ra. Biết đâu lúc ấy chủ nhân của luận văn "đạo" này lại làm chức to, như bộ trưởng gì bên Đức ấy, và scandal nổ ra, thì khổ lắm!

Đạo văn ư, cẩn thận đấy!!!!!!

Friday, March 18, 2011

Một bài viết đáng suy nghĩ trên tờ Slate hôm nay

Đọc báo quốc tế hôm nay, tôi tình cờ nhìn thấy một bài viết mà tôi rất quan tâm và cần lưu lại, vì nó liên quan đến công việc mà tôi đang phải giải quyết, liên quan đến ... vâng, lại là đạo văn đấy ạ (tôi ngán ngẩm mấy vụ đạo văn này lắm rồi, thực vậy, nghe đến từ đạo văn là thấy ... xây xẩm mặt mày, muốn xỉu! Lý do ư, ai biết tôi thì chắc là sẽ biết tại sao tôi lại nói vậy). Hình như tôi có duyên, hay đúng hơn là có nợ, với các vụ đạo văn, hay sao ấy?

Vụ đạo văn mà tôi đề cập lần này là việc đạo văn của một học viên cao học (đã hoàn tất việc học từ nhiều năm nay). Nói vắn tắt, tôi được mời làm việc trong một hội đồng thẩm định lại và đề xuất hình thức kỷ luật cho tác giả của một vụ đạo văn trong quá khứ nhưng bây giờ mới được phát hiện và tố giác bởi những học viên các khóa sau.

Vụ này thật ra không có gì tranh cãi hoặc phức tạp, vì có những chứng cứ đạo văn rành rành trên giấy trắng mực đen không thể chối cãi. Vấn đề là đã xác định đúng là đạo văn rồi, nhưng xử lý nó như thế nào? Đề nghị của hội đồng là từng thành viên đi tìm những ví dụ đã xảy ra tại các nước tiên tiến để tìm tiền lệ, rồi cân nhắc đề xuất mức kỷ luật để báo cáo lên cấp trên. Tôi cũng đã đọc, và hỏi nhiều giáo sư nước ngoài mà tôi quen, nhưng "trăm người như một" (well, tôi không hỏi đến trăm người như thế đâu, thậm chí chưa được một chục, chẳng qua viết thế là vì nó là thành ngữ, thế thôi), ai cũng nói rằng (1) đạo văn, dù vô tình (vì không biết) hay cố ý đều không thể chấp nhận, và (2) việc xử lý là theo quy định của từng trường, có thể là bị thu hồi bằng cấp nếu ở mức độ nặng, nhưng hình phạt nặng nề hơn cho những cá nhân bị phát hiện đạo văn là việc công khai danh tính của người ấy và sự lên án của cộng đồng.

Cái khó của tôi, và của cả hội đồng, là căn cứ nào để đưa ra mức kỷ luật, vì có vẻ như cho đến nay các trường đại học của VN vẫn chưa hề có trường nào có quy định rõ ràng để xử lý đạo văn khi bị phát hiện cả. Chính vì vậy mà cái hạn giao cho tôi đề xuất mức độ xử lý để cấp trên cân nhắc và ra quyết định đã qua lâu rồi mà tôi vẫn còn lúng túng chưa xong. Lúng túng thật chứ, vì đề nghị nhẹ thì không có tính răn đe, mà nặng quá thì lại ... có lẽ cũng tội nghiệp người ta (vì có thể là không ý thức?), mà mình thì chắc chắn là sẽ mang tiếng là khắt khe, khó chịu, không biết thông cảm với người khác, vân vân và vân vân.

Nên hôm nay vớ được bài viết trên Slate, ở đây, với từ Plagiarism to đùng trong cái tựa, thì tôi phải dừng lại để đọc ngay. Dù chỉ đọc lướt, vì không có nhiều thời gian - tôi đang bận quá, do lúc này dại dột nhận dạy đến mấy lớp (sau một thời gian dài "mất dạy").

Và tìm thấy những điều rất đáng suy nghĩ. Xin trích lại dưới đây:
Why the Washington Post Plagiarism Matters? Because it injures readers.
Tại sao vụ đạo văn trên tờ Washington Post lại quan trọng thế? Vì nó làm tổn hại độc giả.


Washington Post Executive Editor Marcus Brauchli blocked all escape routes that his reporter Sari Horwitz might have mapped when he told Yahoo News reporter Michael Calderone yesterday, "There are no mitigating circumstances for plagiarism."
Trưởng ban biên tập tờ Washington Post, ông Marcus Brauchli, đã bịt mọi đường thoát thân của nữ phóng viên Sari Horwiz của tờ báo này vào hôm qua khi ông tuyên bố với phóng viên của tờ Yahoo News Machael Calderone rằng "Đối với việc đạo văn thì chẳng có tình huống giảm nhẹ nào cả."

[...]

The most aggrieved victims of plagiarism, as I've written before, aren't the writers whose work has been snatched. [...] The real victims are readers, who trust that the reporter accurately reported the story he filed under his byline.
Những nạn nhân đáng thương nhất của đạo văn, như tôi đã nêu trước đây, chẳng phải là các tác giả có tác phẩm bị đạo. [...] Mà nạn nhân thực sự là những người đọc, những người đã có niềm tin rằng phóng viên đã tường thuật chính xác bài phóng sự được đăng dưới tên mình.

Và đây là đoạn cuối cùng:
Don't worry too much about Horwitz. I'm sure she's miserable today, but she and her career will eventually recover because the news industry is generally tolerant of accused plagiarism [..]. Oh, they may be forced to take a time-out, as Horwitz is, or they may get fired. But if they wear the hair shirt and keep their heads down, they can usually find work and continue typing as if nothing ever happened.

Only readers suffer forever.
Chẳng cần quá lo lắng cho Horwitz. Chắc chắn rằng hôm nay cô ấy đau khổ, nhưng rồi cô ta và nghề nghiệp của cô cuối cùng cũng sẽ phục hồi thôi, vì nói chung ngành công nghiệp báo chí thường khá rộng lượng với những vụ bị cáo buộc đạo văn. Ừ thì họ sẽ bị treo bút một thời gian, như trường hợp của Horwitz, hoặc cũng có thể bị đuổi việc. Nhưng nếu họ chịu khó nhẫn nại và chịu nhục một chút thì thường rồi họ cũng sẽ tìm được việc và tiếp tục viết lách như thể chưa bao giờ có việc gì xảy ra.

Chỉ có độc giả là mãi mãi chịu thiệt mà thôi.

Quả là có nhiều điều đáng suy nghĩ. Chẳng hiểu rồi tôi sẽ đề xuất cái gì trong cái hội đồng khó khăn kia đây?

Dễ nhất đối với tôi sẽ là đề nghị mức kỷ luật nhẹ nhất, ví dụ, thông báo về cơ quan đề nghị khiển trách, cảnh cáo gì đó. Nhưng câu kết bỏ lửng của bài viết cứ làm tôi suy nghĩ mãi, vì trong trường hợp mà tôi cần đề xuất hướng xử lý thì còn tệ hại hơn thế: tác giả của vụ đạo văn là một ... giáo viên. Tức là người ấy cũng có một nhóm "độc giả", nhưng còn nghiêm trọng hơn "độc giả" của báo chí rất nhiều. Một loại độc giả trung thành, đặt toàn bộ niềm tin vào đạo đức và kiến thức của người đứng trên bục giảng.

Thật là khó nghĩ quá! Có ai góp ý được cho tôi không nhỉ?

Sunday, March 6, 2011

Anh quốc: Nhận tài trợ của con trai Gaddafi, Giám đốc Trường Kinh tế London phải từ chức!

Tờ báo mạng UWN số hôm nay ngày 6/3/2011 vừa đưa tin về vụ từ chức của ông Howard Davies, Giám đốc Trường Kinh tế London (London School of Economics, viết tắt là LSE) vì đã nhận tiền hiến tặng (donation) của con trai Gaddafi. Có thể tìm thấy tin ấy ở đây.

Cần dừng lại ở đây để giới thiệu về LSE cho những người chưa nghe nhiều về nó. Ngôi trường trên 100 tuổi này (LSE được thành lập từ năm 1895) là một trong những tên tuổi lừng lẫy trong giáo dục đại học của Anh Quốc, chuyên đào tạo và nghiên cứu cho khối ngành kinh tế - chính trị (tên đầy đủ của trường là The London School of Economics and Political Science), được Hội đồng đánh giá nghiên cứu của Anh Quốc đánh giá là một trong những đại học nghiên cứu hàng đầu của nước này trong đợt đánh giá năm 2008. Còn trên các bảng xếp hạng đại học toàn cầu thì LSE luôn có mặt trong tốp 100 trường tốt nhất thế giới, và tốp 15 trường tốt nhất nước Anh. Điều này cũng dễ hiểu nếu ta xét những thành tựu của trường trong thời gian qua.

Theo thông tin trên trang web của trường, LSE có đến 16 giảng viên và cựu sinh viên đạt giải thưởng Nobel về kinh tế, đồng thời có đến 34 nhà lãnh đạo hiện tại hoặc quá khứ của thế giới đã từng là sinh viên của LSE. Riêng ở Anh, trong số dân biểu và thượng nghị sĩ hiện cũng có đến 31 dân biểu và 42 nghị sĩ đã từng giảng dạy hoặc học tập ở LSE. Thật là những con số đáng nể! Có thể xem thêm thông tin ở đây.

Cũng cần nói thêm về Howard Davies. Theo thông tin từ trang web của LSE, ông đang ở trong nhiệm kỳ thứ hai với vai trò là Giám đốc LSE, là một nhà khoa học có tên tuổi trong lãnh vực tài chính, và đã từng giữ những vị trí quan trọng về quản lý tài chính trong khu vực nhà nước trước khi đảm nhiệm chức vụ tại LSE. Việc từ chức mới đây của ông đã được Hội đồng Quản trị của LSE chấp nhận và đã thông báo trên trang web của trường bằng một mẩu tin ngắn gọn và thận trọng. Mặc dù vậy, khi lên trang web của trường ta vẫn có thể thấy dấu ấn của ông vẫn tồn tại ở khắp nơi trong ngôi trường danh tiếng này.

Vậy tại sao Howard Davies phải từ chức? Rất đơn giản: Người ta vừa phát hiện LSE có nhận một số tiền hiến tặng khá lớn, đến 1,5 triệu bảng Anh (gần 2 triệu rưỡi đô Mỹ) của cậu con trai nổi tiếng của Gahdafi là Saif Al-Islam, vốn là cựu sinh viên của trường này và đã được trường cấp bằng tiến sĩ vào năm 2008. Cậu con trai Gaddafi học ở LSE từ năm 2003 đến năm 2008, trước tiên lấy bằng thạc sĩ rồi sau đó lấy bằng tiến sĩ.

Nhưng nhận hiến tặng của cựu sinh viên thì có gì mà phải từ chức kia chứ? Không lẽ vì bố của cậu Saif Al-Islam là Gaddafi bị dân chúng phản đối và muốn lật đổ mà việc nhận hiến tặng của cậu con trai bỗng dưng trở thành một cái tội hay sao? Vậy nếu hiện nay không có vụ chống đối chính quyền ở Lybia thì việc nhận hiến tặng đó vẫn là tốt chứ? Thật rủi ro cho Howard Davies, vì khi nhận hiến tặng ông đâu ngờ rằng chỉ vài năm sau là Gaddafi bị phản đối và muốn lật đổ như hôm nay đâu. Vả lại, chính trị là chính trị, mà trường học là trường học, sao lại "chuyện nọ xọ chuyện kia" vậy nhỉ? Lỡ ông bố độc tài nhưng cậu con thì tài giỏi, học hành trong trường thì sáng láng và khi ra trường thì thành đạt, thì sao?

Mọi việc thực ra phức tạp hơn thế. Đầu đuôi của vụ từ chức của Howard Davies thật ra bắt nguồn từ việc người ta phát hiện ra luận văn tiến sĩ của con trai Gaddafi là đạo văn! Không những thế, vụ việc càng vỡ lở thì thông tin xấu càng xì ra, vì có tin tức cho rằng con trai Gaddafi thực sự chẳng có nghiên cứu gì cả mà đã sử dụng "tác giả ma" (ghost writer, tức là người viết thuê) để viết luận văn của mình. Có thể tìm thấy thông tin về vụ đạo văn này nhan nhản trên mạng, ví dụ như ở đây. (Chỉ hơi lạ là tin đã lâu, cả 2 tuần nay rồi nhưng báo chí Việt hình nhưng không đưa tin về vụ này nhỉ?)

Đã bị phát hiện đạo văn thì tất nhiên là phải điều tra. Và khi điều tra thì người ta mới ... té ngửa ra là Giám đốc LSE có quan hệ quá thân thiết với gia đình Gaddafi. Không những nhận hiến tặng, Giám đốc LSE còn đã từng đến thăm Lybia và cố vấn cho chính phủ của Gaddafi về việc cải tổ hệ thống tài chính của đất nước này.

Vụ việc bị vỡ lở vào thời điểm phong trào đòi dân chủ ở Châu Phi đang lan ra như lửa cháy, khiến sinh viên LSE rất phẫn nộ vì không chấp nhận trường đại học của mình lại có dính líu đến một chế độ độc tài như vậy. Và việc gì phải đến đã đến, một khi sinh viên không còn hài lòng với cách điều hành của người lãnh đạo nhà trường, thì đối với phương Tây, cách phản ứng tốt nhất, tự trọng nhất của một người đang giữ một vị trí cao như vậy là thừa nhận mình đã có sai lầm và chấp nhận rời bỏ vị trí của mình. Nói gì thì nói, hành động của Howard Davies như thế thật sự là dũng cảm, cho dù trước đó ông đã có sai lầm gì đi chăng nữa.

Sai lầm của Howard Davies theo tôi chẳng có gì là quá lớn: với vai trò của một người thầy, Howard Davies hẳn sẽ rất hài lòng nếu như mình có được những tác động tốt đối với một thể chế chính trị thông qua những cựu sinh viên của mình, và việc nhận lời đi thăm Lybia và cố vấn cho lãnh đạo đất nước này về việc cải cách theo đúng những hiểu biết của mình là việc mà ai có cơ hội có lẽ cũng sẽ làm. Vì mong muốn đem lại những tác động tốt thực sự.

Điều xui xẻo cho ông Davies là hội đồng chấm luận văn tiến sĩ cũng như người hướng dẫn luận án của con trai Gaddafi lại làm việc lỏng lẻo sao đó để lọt qua luận văn gian dối này. Và đấy mới thực sự là lỗi của Davies với tư cách GĐ LSE, một lỗi không quá lớn vì việc đạo văn như thế này có lẽ không hề ít ở phương Tây, mặc dù vẫn bị lên án nặng nề. Chẳng hạn như mới đây một Bộ trưởng của Đức cũng đã phải từ chức vì bị phát hiện đạo văn. Tuy nhiên, hiệu trưởng của trường mà ông đã học không phải từ chức gì cả. Chẳng qua là vì Davies lại tình cờ cũng có quan hệ thân thiết với con trai Gaddafi và nhận hiến tặng của cậu ta nữa, mà Gaddafi thì gần đây đã trở nên quá nổi tiếng, cho nên .... Thật đáng tiếc cho Howard Davies!

Trông người mà nghĩ đến ta. Tôi nhớ ở VN trong năm 2010 có quá nhiều scandals trong giáo dục, hết đạo văn, đạo giáo trình, đạo bài viết, đạo dịch, đạo luận văn thạc sĩ, rồi bằng giả, trường ma, đủ cả, đến nỗi dư luận phát sốt lên, báo chí viết bài rôm rả. Rồi ... mọi cái lại đâu vào đấy, có thấy ai bị kỷ luật hay từ chức gì đâu?

(À, xin mở ngoặc một chút, personally tôi cũng biết một trường hợp đạo văn bị phát hiện và sau đó đã phải xin nghỉ và chuyển đi nơi khác, nhưng người vi phạm dường như lại còn xin được chỗ làm với một vị trí tốt hơn thì phải, và vẫn tỏ ra hết sức tự tin vì vẫn có được sự bênh vực ở đâu đó, vì lập luận của người ấy là người khui vụ đạo văn ra vốn chỉ xuất phát từ những đụng chạm trong quan hệ cá nhân mà thôi????)

Tự nhiên tôi nghĩ, chỉ khi nào các vị lãnh đạo đại học và các nhà khoa học, giảng viên của chúng ta có đủ lòng tự trọng và biết từ chức vì bị phát hiện như thế này, thì có lẽ đến lúc ấy chúng ta mới hy vọng có được trường đại học lọt vào top 200, 300, 500 gì đó của thế giới.
---------
Tôi mới tìm ra tin này đã đưa trên báo Việt rồi, nhưng ít người đọc. Ở đây: http://www.baomoi.com/Con-Gaddafi-nguy-co-bi-tuoc-bang-tien-si/59/5782068.epi

Còn nhiều tin khác liên quan đến vụ này, dưới cái nhìn học thuật và các giá trị đạo đức của đại học, chứ không phải là vấn đề chính trị. Tôi lưu lại một số links ở đây để sau biết đâu sẽ đọc và viết tiếp, dưới đây:

1. http://www.bbc.co.uk/news/education-12608869 - LSE investigates Gaddafi's son plagiarism claims

2. http://www.bbc.co.uk/news/education-12537155 - UK university reviews funding from Libya

3. http://www.bbc.co.uk/news/education-12550876 - Gaddafi funds prompt LSE students' protest

4. http://www.bbc.co.uk/news/uk-12642636 - LSE director Sir Howard Davies resigns over Libya links

Trích dẫn đáng chú ý:
i.
Saif al-Islam Gaddafi wrote his doctoral dissertation on the role of civil society in the democratisation of global governance institutions.
Saif al-Islam Gaddafi viết luận án tiến sĩ về vai trò của xã hội dân sự trong quá trình dân chủ hóa các định chế quản trị toàn cầu.

Chủ đề của luận văn quá hay, tiếc rằng cậu con trai của Gaddafi lại không tự làm mà đi nhờ người viết mướn! Thế nên anh ta mới có lời phát biểu ủng hộ chế độ độc tài của cha mình. Thật đáng tiếc, như lời thầy hướng dẫn của anh ta đã nói.
ii.
Sir Howard Davies told the BBC the university's reputation had been damaged, and "I need to take the responsibility for that."
Tôi đã làm hỏng danh tiếng của trường, và tôi phải nhận trách nhiệm về việc ấy.

Phát biểu hay quá, phải không? Còn đây là phát biểu của Hội sinh viên LSE:
iii.
The LSE students' union, which had occupied Sir Howard's office in protest at the Libyan links, said his resignation was "the first step in restoring our faith in the integrity of the university".
Việc từ chức của Sir Howard là bước đầu tiên để lấy lại niềm tin của chúng tôi về sự liêm chính của nhà trường.

Thầy như thế, trò như thế, nên họ có những trường đại học hàng đầu thế giới cũng là dễ hiểu thôi!
---
Cập nhật ngày 7/3/2011

Tình cờ xem trong phần thống kê về trang blog của tôi, tôi thấy được đường link của một trang web dẫn đến entry này, với những lời lẽ không biết nên nhận định như thế nào cho đúng. Những con người ẩn danh ở trang web này chắc là biết rõ tôi và những việc liên quan đến tôi, cả những điều tôi nêu ẩn danh ở trong phần mở ngoặc trong bài viết nữa. Còn tôi thì không biết họ vì họ ẩn danh mà. Nhưng có một điều tôi biết, trong số họ có những nhà giáo, nhà (tự xưng là) khoa học, và tự cho mình có một sứ mạng cao cả là làm trong sạch nền giáo dục nước nhà.

Và họ viết về tôi như thế này đây, với một phong cách có lẽ không xứng tầm với những người có một sứ mạng cao cả như trang web ấy đã nêu. Xin đưa lên đây cho mọi người cùng đọc. Tôi không có bình luận gì cả, các bạn tự phán đoán lấy nhé.

Link đây: http://giaosudom.wordpress.com/2010/09/07/tr%c6%b0%e1%bb%9dng/comment-page-5/

Nhân tiện, xin trao đổi thêm với người bạn ẩn danh nào đó trên trang web nói trên: Bỏ qua rất nhiều kết luận khá hồ đồ vì thiếu thông tin về tôi, tôi muốn hỏi lại là khi viết về tôi như thế, bạn không thực sự muốn tôi nhắc lại câu chuyện đã lâu ấy chứ? Tôi hoàn toàn có thể đưa ra nhiều chứng cứ rõ ràng về việc đạo văn của người vi phạm ở nhiều mức độ khác nhau, chứ không phải chỉ vụ "nhầm lẫn" rất lạ lùng mà tôi đã nêu lên đâu.

Mà nếu bạn có theo dõi vụ việc này (theo lời lẽ của bạn thì tôi nghĩ là bạn có theo dõi?) thì cũng xin bạn nhớ lại là tôi đã cất đi tất cả những chứng cứ đạo văn mà tôi đã từng đưa lên mạng. Tôi hoàn toàn có thể để lại những entry đó trên blog cá nhân của tôi cho mọi người cùng đọc (giống như trang web có mục đích cao cả của các bạn vẫn đang lưu lại và thậm chí "quảng cáo" rất nhiều bài viết với lời lẽ tấn công, mạ lỵ, phỉ báng về tôi). Lẽ nào bạn không thể thấy việc ấy cũng nói lên một điều gì đó về "tâm địa" của tôi hay sao? Hay mục đích bênh vực những người thân của mình (chắc là thế) đã khiến cho bạn đã không còn giữ được sự khách quan nữa?

Cũng xin nói thêm, tôi đưa thông tin về vụ "nhầm lẫn" ấy lên mạng là vì tôi không có cách nào khác để làm rõ vấn đề, mà chỉ còn cách đưa ra công khai để buộc người vi phạm phải lên tiếng và có hành động (thừa nhận là "nhầm lẫn", xin lỗi, thu hồi lại bài viết). Nếu tôi không làm rõ vào ngay lúc ấy thì sau đó có lẽ tôi sẽ rơi vào tình trạng "tình ngay lý gian" vì bài của mình lại giống hệt bài của người khác đã xác lập quyền tác giả công khai và rộng rãi, và sẽ không có cách chi chứng minh được nữa.

Trước đó, khi chưa bị đưa những chứng cứ ra công khai như thế, thì người vi phạm ấy có thái độ khác hẳn khi bị tôi nhắc về việc sử dụng ý tưởng/ lời văn của người khác. Người ta ngạo nghễ nói với tôi một câu mà tôi không bao giờ quên được, rằng ý tưởng mới mà đã nói ra cho người khác nghe thì bất cứ ai cũng có quyền sử dụng theo cách của họ (tức viết thành bài và ký tên mình là tác giả) mà không hề là đạo văn, còn nếu đã sợ mất thì tốt nhất là đừng có nói ra! Thế mà vẫn có nhiều người bênh vực, thông cảm đấy.

Quả là tôi không thể nói gì thêm được nữa!
---
Cập nhật tiếp ngày 19/3/2011

Vì có một số bạn bè hỏi thăm nên tôi xin cập nhật vắn tắt như thế này. Có lẽ đến hôm nay thì tất cả các bạn bè của tôi đều đã biết rõ phản ứng của người tôi nhắc đến trong phần mở ngoặc của bài viết này. Chính người ấy lên tiếng trên trang web của mình - đưa lên chỉ 2 ngày sau khi bài viết này của tôi hoàn thành, và vẫn còn đang nằm trên ấy, trong khi tôi đã quên từ rất lâu (các bạn có thể thấy là tôi đã đưa lên trên trang này hàng chục bài viết khác). Người ấy "kết luận" (mà không cần có bất kỳ căn cứ nào cả!) rằng mục đích chính của tôi viết bài này chỉ là nhắm đến người ấy (????); rằng tôi "mượn cớ" (???) chống đạo văn để mạ lỵ người ấy, là điều mà không có người lương thiện nào có thể làm!!!! Sau đó, người ấy lên giọng đạo đức để giáo dục tôi, dạy bảo tôi rằng phải sống có đạo đức hơn (!!!!), nên đóng góp cho nền giáo dục của VN cho tốt hơn, chứ đừng ganh ghét tài năng (???) của người khác và dẫm đạp lên người khác như những con thú hoang như thế!!!!!!! Đọc những lời lẽ này tôi không thể không liên tưởng đến sự nguy hiểm của một con rắn độc, các bạn ạ! (Lại liên tưởng, khổ thế!!!!!)

Tôi không giỏi đôi co, lại càng không phải là người biết sử dụng ngôn ngữ làm vũ khí để giết người, cũng không thể nào làm được cái việc khủng khiếp là ngậm máu phun người. Đối với tôi, ngôn ngữ chỉ đơn giản là công cụ để cung cấp thông tin trung thực đến những người tôi muốn cung cấp, hoặc để ghi lại những suy nghĩ của tôi. Tôi rất bất ngờ khi mấy dòng nói với chính mình của tôi trong bài viết lại làm cho một số người "nhảy dựng lên", trước hết là những người ẩn danh trong một trang mạng rất nổi đình đám vì thành tích nêu tên hạch tội và bêu xấu những người có tên có tuổi trong khi chính mình thì ẩn danh, và nay lại thêm phản ứng của chính người mà tôi đã cố tình để ẩn danh khi nhắc đến là điều tôi không hiểu nổi. Nếu nói theo kiểu bình dân thì tôi thấy điều này giống như phản ứng khi bị "chạm nọc" vậy. Nhưng đây chỉ là suy đoán của tôi, còn tại sao như thế thì có lẽ phải hỏi chính những người phản ứng. Cũng như về cái việc mà tôi mở ngoặc trong bài viết thì có rất nhiều người có liên quan biết rõ, nếu ai muốn biết thêm thì tốt nhất là hỏi những người ấy.

Khi đọc bài viết dưới dạng thư ngỏ của người mà tôi đang đề cập đến ở đây cách đây 2 ngày, tôi đã viết một thư trả lời đăng trên trang blog này, nêu rõ nhiều chi tiết không đúng trong thư ngỏ kia. Nhưng sau một ngày tôi đã quyết định rút xuống như trước đây tôi cũng đã làm, vì việc "bêu xấu" người khác chẳng có gì là hay ho cả. Tôi cũng chẳng muốn làm thế, chẳng qua là tôi bị đẩy vào những tình huống phải làm như vậy, nhưng thôi, cũng chẳng giải thích thêm làm gì. Như tôi đã nói trong một entry khác trên blog này, "ai là ai thì ai cũng biết cả rồi".

Các bạn bè của tôi ơi, xin các bạn hãy tự rút ra kết luận sau khi quan sát hành động và lời nói của cả hai bên. Và rất cám ơn sự quan tâm của các bạn.

Sunday, February 13, 2011

Trung Quốc: "Giáo sư đạo văn bị tước giải thưởng"

Đó là tựa một bài viết trên tờ báo mạng về giáo dục đại học, University World News, trên số mới ra ngày hôm nay 13/2/2011. Bài viết ấy ở đây, viết lại dựa theo bài phóng sự trên tờ AsiaOne, tin đầy đủ ở đây.

Dưới đây là phần thuật lại bài phóng sự trên AsiaOne, viết bằng lời của tôi.
----

Nguyên GS Li Liansheng, 45 tuổi (hình bên trên), người có dính líu đến một vụ đạo văn om xòm từ mấy năm qua, vừa bị Bộ Khoa học và Công nghệ của TQ tước đi một giải thưởng quốc gia đã được trao cho ông vào năm 2005. Số tiền tặng thưởng cho ông, hơn 19 ngàn đô la Sing, và tấm giấy chứng nhận giải thưởng, sẽ bị thu hồi lại, bài phóng sự viết như thế.

Việc tước giải thưởng của ông Li là kết quả của một vụ kiện do 6 đồng nghiệp của ông thực hiện; những người này cho biết nghiên cứu của ông Li thực ra là lấy cắp những kết quả của người khác.

Bộ trưởng Bộ KH và CN của TQ, ông Wan Gang, đã tuyên bố trước đó rằng ông sẽ hoàn toàn không chấp nhận việc gian lận và đạo văn trong nghiên cứu, để cứu vãn hình ảnh của giới khoa học TQ trước những nhìn nhận của cộng đồng khoa học quốc tế.

Cũng theo bài báo này, hiện TQ có đến hơn 2 triệu nhà khoa học đang hoạt động trong lãnh vực khoa học công nghệ, và số lượng công bố quốc tế của nước này hiện nay đã đứng đầu thế giới.

Vấn đề là ở chỗ, áp lực phải có công bố quốc tế bằng mọi giá đã khiến cho một số người phải giả mạo số liệu hoặc ăn cắp ý tưởng của người khác để có thể công bố trên các tạp chí.

Các trường đại học của TQ cũng rất cần có công bố của các giảng viên, vì vị thế của một trường và kèm theo đó là kinh phí được cấp cũng phụ thuộc vào việc trường ấy có nhiều công bố khoa học hay không. Thậm chí đôi khi các trường còn bao che các trường hợp đạo văn khi bị phát hiện nữa, vì không muốn làm xấu đi hình ảnh của nhà trường!

Còn trường hợp của ông Li thì dù nghiên cứu của ông đã được trao giải thưởng từ năm 2005 nhưng mãi đến năm 2009 thì lời cáo buộc đạo văn mới được điều tra. Tháng 3/2010, Li đã bị đuổi việc sau khi những đồng nghiệp này đã liên tục gửi thư cho lãnh đạo trường đồng thời đưa các bức thư này lên mạng.

Yang Shaokan, một trong 6 người đồng nghiệp đã tố cáo vụ gian lận của Li, cho biết ông chỉ bắt đầu quan tâm tìm hiểu vấn đề này khi thấy Li được trao giải thưởng cho một công trình khoa học không nằm trong chuyên ngành của Li.

Ban đầu, lãnh đạo của trường đại học nơi Li làm việc thậm chí không quan tâm đến những lời tố cáo này; họ cho rằng nếu làm rùm beng lên thì sẽ ảnh hưởng đến uy tín của trường.

Chỉ đến khi 6 người đồng nghiệp nói trên dùng tên thật của mình để đưa toàn bộ thông tin về vụ việc lên mạng, và thu hút sự quan tâm của báo chí và công luận, thì lãnh đạo nhà trường mới có động thái dứt khoát như trên.

----
Và một bình luận, cùng một câu hỏi nhỏ:

1. Đúng là sức mạnh của Internet: làm đổ cả một chế độ (độc tài), và làm tiêu tan sự nghiệp của một nhà khoa học (gian lận).

2. TQ đã làm được đến như thế. Còn VN thì bao giờ? Hay các phát hiện về đạo văn lại chìm vào quên lãng, người bị vạch mặt có khi còn thăng quan tiến chức, người đi tố cáo thì ... sau đó lặng lẽ biến mất?

(Tôi có quá bi quan về tình hình VN không ấy nhỉ?)

Wednesday, November 10, 2010

Nói thêm về đạo văn và văn hóa

Tôi viết bài này vào đêm qua. Ban đêm, buồn ngủ nên viết có vẻ hơi lộn xộn, khó hiểu. Nay ban ngày ban mặt, đọc lại, tôi có biên tập lại chút ít, hy vọng sáng sủa hơn một chút.Các bạn thử đọc lại xem nhé.
--------------
Bài viết này có lẽ cần có một chút dẫn nhập.

Cách đây ít lâu tôi có viết một bài mang tính bình luận và ý kiến trên báo SGTT, và sau đó thì bị một số người mà tôi nghĩ là có những đồng nghiệp của tôi phản bác dữ dội. Thậm chí, có người nói là tôi xúc phạm dân tộc!

Tôi hiểu được sự phản bác này. Chẳng ai thích bị xem là có "văn hóa đạo văn", khi đạo văn đang bị lên án khắp nơi như một hành vi vi phạm đạo đức rất nặng nề của người trí thức. Cho nên, nếu tôi nói (như một số người khác, chủ yếu là phương tây đã nói) là người Việt và châu Á nói chung có "văn hóa đạo văn", thì bị những người Việt (hoặc người châu Á) khác phản bác có lẽ cũng không có gì lạ.

Điều quan trọng hơn, theo tôi, không phải là 2 bên cứ khăng khăng, một bên cho rằng mình không có "văn hóa đạo văn", còn bên kia thì bảo rằng có. Mà quan trọng hơn, là cố gắng hiểu xem (1) tại sao người ta bảo rằng mình có "văn hóa đạo văn", hay nói cách khác, khi người ta nói mình có "văn hóa đạo văn" thì người ta muốn nói cái gì, và (2) nếu điều người ta nói có phần nào đúng, thì mình nên nghĩ ra những phương cách giúp thay đổi để cho mọi việc tốt hơn. Đó chính là điều tôi muốn làm rõ trong bài viết này, để bổ sung thêm cho bài viết gây tranh cãi kia.

Cần nói rõ: tôi không quan tâm xem người khác (ví dụ, các nước phương tây) có "văn hóa đạo văn" hay không (tôi chưa bao giờ nói là họ không có; họ có thể có, có thể ít hoặc nhiều, nhưng đơn giản là tôi không quan tâm và không đề cập trong bài viết của tôi mà thôi).

Về điểm thứ nhất, tại sao người ta nói mình có văn hóa đạo văn, tôi nghĩ trước hết phải xem người ta nói "văn hóa đạo văn" là gì. Có 2 từ cần định nghĩa ở đây: "văn hóa" và "đạo văn". Văn hóa, theo nghĩa phổ biến của phương tây (nói chính xác là định nghĩa trong tiếng Anh), cũng là nghĩa mà tôi đã đưa trong bài viết của tôi, là thói quen, lề thói, hoặc giá trị chung của cộng đồng. Một định nghĩa trung tính, mang tính mô tả, chứ không phải là một từ có yếu tố phán đoán giá trị (value judgement) trong đó.

Để kiểm tra xem có phải tôi bị phản bác chủ yếu là do bị hiểu lầm vì sự khác biệt trong ngôn ngữ của tôi (dùng theo định nghĩa của tiếng Anh) và ngôn ngữ mà những người phản bác hay không, tôi đã tra lại từ "văn hóa" trong cuốn từ điển tôi hay dùng là Đại từ điển tiếng Việt do Nguyễn Như Ý chủ biên, NXB Văn hóa Thông tin 1999.

Quả đúng như tôi đoán, từ "văn hóa" trong từ điển này có 5 nghĩa, nhưng tất cả đều có nghĩa nói lên một cái gì đó tốt đẹp, cao cả, tinh thần, học thức, hoặc truyền thống lâu đời vv. Định nghĩa "văn hóa" trong từ điển đó như sau:
1. Những giá trị vật chất, tinh thần do con người tạo ra trong lịch sử;
2. Đời sống tinh thần của con người;
3. Tri thức khoa học, trình độ học vấn;
4. Lối sống, cách ứng xử có trình độ cao, biểu hiện văn minh;
5. Nền văn hóa một thời kỳ lịch sử cổ xưa, xác định được nhờ tổng thể những di vật tìm được có những đặc điểm chung.

Như vậy, rõ ràng là khi tôi nói đến "văn hóa đạo văn" như người phương tây vẫn nói về châu Á chúng ta, là tôi đang sử dụng một định nghĩa khác với một số cách hiểu khác, có thể là phổ biến ở VN ở một thời điểm nào đó (chẳng hạn vào thời điểm xuất bản cuốn từ điển mà tôi đã nêu ở trên, tức cách đây hơn 10 năm).

Vì vậy, sự tranh cãi kia trước hết là do không đồng ý với nhau về định nghĩa văn hóa, và nếu hai bên không chấp nhận định nghĩa của nhau thì mọi việc nên chấm dứt nơi đây. Vì bất kỳ sự tranh cãi nào dựa trên các định nghĩa khác nhau về khái niệm thì đều không dẫn đến kết cục nào cả!

Tôi, thì tôi chấp nhận định nghĩa của phương Tây, để có thể tiếp tục xét xem là với định nghĩa như vậy, họ muốn nói gì về chúng ta?

Nhưng để có thể thực sự hiểu họ, thì còn một từ khác cũng cần định nghĩa là đạo văn. Trong bài viết của tôi (đã đăng trên SGTT), tôi không đưa định nghĩa về "đạo văn" vì có vẻ như ai cũng biết nó là cái gì rồi. Nhưng thực ra, định nghĩa thế nào là đạo văn có lẽ là nguyên nhân chính của các tranh cãi. Vì theo tôi, định nghĩa thế nào là đạo văn của VN và của phương tây chắc chắn là có nhiều khác biệt.

Để kiểm tra lại cái phần "theo tôi" ấy, tôi cũng tra từ điển Nguyễn Như Ý, và, bất ngờ khám phá ra rằng trong cuốn từ điển nói trên hoàn toàn không tồn tại từ "đạo văn"!!!!! Thật là một khám phá bất ngờ! Ai cần kiểm tra lại thì có thể sử dụng những chi tiết sau:

Ở trang 596, cột thứ hai, có các entry sau: "đạo thầy nghĩa tớ", "đạo tin lành", "đạo trệ", "đạo vật tổ", "đạo vợ nghĩa chồng", rồi sang entry mới là "đáp". Tức là hoàn toàn không có "đạo văn" (lẽ ra phải nằm ở sau entry "đạo trệ").

Phải hiểu về điều này như thế nào đây? Riêng tôi, tôi diễn giải việc không chọn đưa từ "đạo văn" vào cuốn từ điển ấy là một dấu hiệu cho thấy rõ ràng "đạo văn" không phải là một vấn đề đáng quan tâm đối với VN, ít ra là cách đây hơn 10 năm.

Mặc dù cách đây 10 năm thì ở VN vẫn có "đạo văn" tràn lan xét theo nghĩa của phương Tây, dù cố tình hay không cố tình, chứ không phải chỉ bây giờ mới có. Vì thời đó ở Khoa Anh của trường XH-NV khi tôi còn công tác tại đấy, khi liên kết với một đại học của nước ngoài để đào tạo thạc sĩ thì những bài đầu tiên của sinh viên đều bị trả lại vì "đạo văn" (chép thoải mái của người khác giống như vụ đạo văn mới bị phát hiện đây).

Trước đây tôi cũng đã viết về đạo văn, có thể tìm thấy ở đây, và cũng có đăng trên blog này, các bạn có thể search blog dùng từ khóa "đạo văn" sẽ tìm được những đường dẫn đến tài liệu tham khảo bằng tiếng Anh.

Với những định nghĩa nghiêm nhặt như vậy, thì đạo văn ở VN là nhiều lắm. Nhưng trước đây có thể không có cơ hội để phát hiện, hoặc nếu bị phát hiện thì cũng chỉ một số người biết với nhau, chứ không làm rùm beng lên như bây giờ. Chỉ đến bây giờ, khi hội nhập vào thế giới nhiều hơn, thì VN mới quan tâm nhiều hơn đến vấn đề đạo văn, và ý thức cũng như định nghĩa về đạo văn mới chặt chẽ hơn lên.

Tóm lại, nếu định nghĩa "văn hóa" là thói quen, thì rõ ràng khi nói VN có "văn hóa đạo văn" là không hề nói quá. Văn hóa đó thể hiện ở 2 khía cạnh:

(1) Đạo văn xảy ra thường xuyên (tần suất cao hơn ở phương tây, xét theo các vụ bị phát hiện tại các trường đại học nước ngoài; đó là lý do phương tây mới có cái thành kiến cho rằng người VN hay người châu Á hay đạo văn, dù điều đó không đúng với mọi trường hợp);

(2) Những vụ đạo văn bị phanh phui ít khi được xử lý đến nơi đến chốn, và ngay cả người bị đạo văn nhiều khi cũng có thái độ chấp nhận. Vì nếu làm cho ra lẽ mà người vi phạm bị một hình phạt gì đó thì có khi chính nạn nhân của đạo văn lại bị lên án vì đã xử sự không có "tình" với đồng nghiệp, chẳng hạn.

Đấy là điểm thứ nhất. Về điểm thứ hai tôi sẽ viết trong một entry khác.
------
Nhân tiện, GS Nguyễn Văn Tuấn cũng có bài trên blog của ông về đạo văn mà theo ông đó là vấn đề kiến thức chứ không phải là vấn đề văn hóa. Bài viết của ông có phần nêu một nghiên cứu khảo sát trong đó có phân biệt các loại đạo văn rất đáng tham khảo. Tuy nhiên, kết luận của ông thì khác của tôi, vì ông thuộc "trường phái" cho rằng không có văn hóa đạo văn, mà đấy chỉ là vấn đề "kiến thức" (tôi nghĩ ở đây nên dùng "hiểu biết" thì hợp hơn?)

Tôi nghĩ, sự khác biệt này cũng xuất phát từ định nghĩa thế nào là văn hóa. Nếu chọn định nghĩa văn hóa là thói quen thì tôi muốn tranh luận với tác giả bài nghiên cứu kia rằng chỉ có "kiến thức" thôi thì sẽ không thay đổi được thói quen, mà bên cạnh đó phải kèm theo sự rèn luyện thông qua nhắc nhở và thưởng phạt của hệ thống giáo dục, pháp luật và cả các ràng buộc về đạo đức nữa, thì việc "không đạo văn" mới trở thành một thói quen như một loại "phản xạ tự nhiên".

Vì đạo văn về bản chất giống như ăn trộm. Hái trái cây trong vườn của nhà hàng xóm ở VN có thể không bị xem là ăn trộm mà chỉ là chuyện trẻ con nghịch ngợm, nhưng ở một nước khác có thể bị xem là ăn trộm và có thể bị phạt nặng. Vậy nếu không biết mà vi phạm thì đó là lỗi do không biết (nhưng vẫn phạm tội!), tức là vấn đề kiến thức (trong đạo văn thì là đạo văn không cố tình).

Nhưng nếu đã biết đó là điều không được phép, mà thấy nếu có vi phạm cũng chẳng ai nói gì, pháp luật không nghiêm, người xung quanh không phê phán, và hình như có nhiều người làm, thì sẽ dẫn đến tình trạng biết mà vẫn làm. Giống như đi đường, ai cũng biết leo lề là có lỗi, nhưng công an cũng chẳng phạt, mà ai cũng làm thế, nên khi cần thì mọi người cũng ... leo lề. Như thế, thì vấn đề này đã trở thành văn hóa (= lề thói chung của cả cộng đồng) rồi đó.

Kết quả của nghiên cứu được nêu trong bài viết của GS Tuấn cho thấy (1) sự hiểu biết về các loại đạo văn giữa sinh viên Úc với du sinh từ châu Á chẳng có gì là khác nhau; và (2) giữa nhận thức/hiểu biết về đạo văn và hành vi đạo văn có một mối tương quan nghịch ở mức thấp, tức hiểu biết nhiều thì đạo văn ít và ngược lại. Hệ số tương quan ở mức gần 0.4. Dựa vào 2 kết quả trên, dường như GS Tuấn có ý khẳng định rằng cái gọi là "văn hóa đạo văn" của châu Á chỉ là một thành kiến hoặc thậm chí kỳ thị của phương Tây.

Tuy nhiên, tôi nghĩ với 2 kết quả trên thì vẫn chưa đủ để phản bác cái "thành kiến" dai dẳng kia. Vì như đã nêu ở trên, nhận thức về đạo văn của sinh viên Á và sinh viên Úc có thể không khác nhau, nhưng hành xử vẫn có thể khác nhau (nhận thức không đồng nhất với hành vi). Còn về sự tương quan đã nêu, vì không có số liệu gốc nên tôi không biết rằng tương quan đó được tính riêng cho từng nhóm (du sinh và sinh viên Úc) hay tính chung cho 2 nhóm. Nếu tính riêng từng nhóm thì có lẽ sẽ thuyết phục hơn. Vì nếu sự tương quan đó có thể cao ở nhóm Úc mà thấp ở nhóm du sinh, thì khi tính chung sẽ không còn chính xác.

Tôi nghĩ, muốn chứng minh VN hay châu Á không khác gì phương tây trong việc đạo văn (tức đây chỉ là vấn đề kém hiểu biết hoặc đạo đức ở mức độ cá nhân chứ không phải vấn đề văn hóa tức mức độ cộng đồng) thì cần có một nghiên cứu so sánh tỷ lệ các vụ đạo văn giữa du sinh và sinh viên Úc qua các năm học chẳng hạn. Nếu có ai có thời gian làm được điều này thì cũng rất tốt, vì "cải thiện" được hình ảnh đất nước, dân tộc. Nhưng tôi thì tôi không nghĩ đến việc to tát thế, mà chỉ đơn giản nghĩ (một cách thực tế) rằng nếu muốn chống đạo văn, thì tốt nhất hãy tạo ra thói quen (= thay đổi văn hóa) cho cả cộng đồng, bằng nhiều biện pháp đồng bộ, trong đó giáo dục là quan trọng nhất.

Chỉ có thế thôi, mà sao mọi người tranh cãi đến thế nhỉ?
-----------
Cập nhật sáng ngày 12/11/2010
Có một người bạn nhỏ của tôi đọc bài này rồi gửi mail cho tôi một vài ý kiến liên quan đến chủ đề plagiarism. Bạn ấy không gửi vào comment vì trong mail còn có một số việc riêng, nhưng những ý kiến rất hay mà không đưa lên thì thật tiếc, nên tôi chép lại từ trong mail và cắt đi những chỗ riêng tư để đưa lên đây. Mọi người đọc nhé.

Em gửi paper này, đã được đăng trên Ethics and Behaviour. Em thấy cũng hợp với đề tài trên blog của cô. (Trong list các tạp chí Philosophy ở http://www.nla.gov.au/policy/review_phil.html thì thấy có 1 tạp chí Ethics and Behaviour xếp thứ 10 dựa theo impact factor).

Đây là nghiên cứu định tính, dựa trên interviews (focus group interviews?), còn nghiên cứu bác Tuấn đưa ra về đạo văn hình như là định lượng (?).

[...]

Thật ra với em thì hiện nay chuyện văn hóa và đạo văn vẫn còn "inconclusive". Nói sâu hơn tí thì em nghĩ thế này (chỉ là nghĩ thôi, chứ em cũng chưa đọc nhiều nghiên cứu về vấn đề này nên chưa nắm hết):

1. Thật ra một tí học thuộc lòng cũng cần thiết (như chuyện con nít học bảng cửu chương). Nếu muốn chỉ trích, có lẽ mình nên chỉ trích một số trường hợp học thuộc lòng cụ thể (chẳng hạn như học cả các ý cần thiết khi bình một bài văn hay thơ, để đáp ứng yêu cầu của những đáp án văn chi li đến từng 0,25 điểm --> cái này chẳng liên quan gì đến chuyện kính trọng tiền nhân cả), hay chuyện không nêu nguồn (ngay cả GS vẫn viết kiểu "ai đó đã nghĩ", "ai đó đã nói",...),...Đó chính là mầm mống cho việc đạo văn.

2. Chữ "văn hóa" theo nghĩa cô dùng trong mấy bài viết gần đây giống với định nghĩa trong xã hội học (= faith, beliefs, norms,...). Có điều sau này chắc mình nên cẩn thận hơn khi dùng những từ có vẻ nhạy cảm, nếu có định nghĩa rõ ràng từ đầu càng tốt.

------------
Rất cám ơn bạn đã gửi thông tin cho tôi. Tôi sẽ đọc bài nghiên cứu đó và nếu rảnh và có hứng thì sẽ viết entry mới và đưa lên đây. Riêng về học thuộc lòng thì tôi nhớ là mình cũng chưa bao giờ nói đạo văn ở VN hay châu Á xuất phát từ nguyên nhân duy nhất là học thuộc lòng, mà đó có thể là ý kiến (phổ biến?) của một số người khác (phương Tây) khi phân tích về nguyên nhân đạo văn. Nói thế để thấy là trong tranh luận nếu không bình tĩnh và rất dipciplined thì rất dễ gán ý của mình vào lời của người khác, rồi kết án người ta.

Tôi cũng bị, và ai cũng có thể bị mắc phải điều này. Và khi đã biết như thế, thì theo tôi cách chữa là chịu khó nghe kỹ người khác xem người ta có chút gì hợp lý không (bất kể những chỗ chưa hợp lý), rồi ráng mà đồng ý với họ ở những chỗ họ đúng, dù chỉ một phần. Nhưng hình như ở VN thì người ta hay tuyệt đối hóa vấn đề, chỉ có đúng hoặc sai, và thường là ... tôi đúng, anh sai! Nên tranh luận rất khó dẫn đến sự tăng thêm hiểu biết cho cả hai phía, mà thường dẫn đến xung đột, đổ vỡ. Một điều vô cùng đáng tiếc.

Monday, November 1, 2010

Phòng chống đạo văn từ góc nhìn văn hóa

Bài này tôi viết cho SGTT, đã đăng trên trang online hôm nay, nhưng tôi chưa đọc lại. Thôi thì cứ đăng nguyên văn bản tôi đã gửi đi lên đây để chia sẻ với mọi người. Các bạn đọc và trao đổi nhé, tôi cho rằng đây là một vấn đề rất quan trọng, các bạn ạ.

Bài đăng trên SGTT có thể đọc ở đây.

------
Lại một lần nữa trong năm 2010 này, đạo văn trở thành một chủ đề nóng trên báo chí. Điều đáng nói của vụ đạo văn lần này là nó liên quan đến một bài báo đã công bố trên một tạp chí khoa học quốc tế của một nhóm tác giả Việt Nam. Sau khi bị phát hiện, bài báo bị rút xuống và hành vi đạo văn của nhóm tác giả bị thông báo rộng rãi đến cộng đồng khoa học của thế giới. Riêng với tờ tạp chí đã phát hiện ra vụ đạo văn nói trên thì nhóm tác giả này vĩnh viễn không còn cơ hội để công bố các bài viết nữa.

Vụ việc đáng buồn này chắc chắn sẽ có tác động không tốt đến giới khoa học nước nhà, và hơn thế sẽ làm xấu đi hình ảnh của đất nước đối với thế giới bên ngoài. Làm thế nào để ngăn chặn những vụ tai tiếng tương tự trong tương lai? Câu trả lời dường như khá đơn giản: chỉ cần phạt thật nặng những trường hợp bị phát hiện như trong trường hợp đã xảy ra thì sẽ chẳng còn ai dám đạo văn nữa, có lẽ thế.

Thực ra, mọi việc phức tạp hơn rất nhiều, vì việc bị phát hiện và xử lý như mới đây chỉ là một trường hợp hy hữu, trong khi ở Việt Nam có nhiều vụ đạo văn trầm trọng hơn nhiều nhưng “kẻ phạm tội” không những không bị trả giá mà còn được tưởng thưởng – thăng chức, “phong hàm” giáo sư, phó giáo sư. Hơn nữa, đối với những trường hợp như vụ đạo văn mới đây, không loại trừ khả năng những người vi phạm đã “chết vì thiếu hiểu biết”, vì đã phạm phải tội “đạo văn không cố tình”. Dù tất nhiên ngay cả có chứng minh được là mình không cố tình thì điều này vẫn không thể giúp họ thoát tội.

Đạo văn không cố tình là một điều rất dễ xảy ra với những người mới bắt đầu làm khoa học từ những nước như Việt Nam, Trung Quốc, và cả Hàn Quốc, Nhật Bản, những nơi không có truyền thống khoa học minh bạch và liêm chính như các nước phát triển phương Tây. Vì vậy, trước yêu cầu hội nhập quốc tế, nếu các quốc gia này muốn ngăn ngừa tình trạng đạo văn cho có hiệu quả thì không nên chỉ xem xét trách nhiệm cá nhân, mà còn phải thay đổi cái “văn hóa đạo văn” vốn tồn tại đã lâu ở các nước châu Á nữa.

Nhưng “văn hóa đạo văn” là gì? Văn hóa, theo định nghĩa của từ điển Oxford Advanced Learner’s Dictionary (ấn bản lần thứ sáu, năm 2000) là “những phong tục, niềm tin, cách thức, hoặc lề thói sinh hoạt và tổ chức xã hội của một quốc gia hoặc một nhóm người” – nói nôm na là điều mà hầu như ai cũng làm và cho là đương nhiên. Vậy “văn hóa đạo văn” chỉ có nghĩa là đạo văn là một thói quen, một cách làm mà ai cũng thấy là bình thường, cả người vi phạm lẫn người bị vi phạm (dù tất nhiên người bị vi phạm sẽ không cảm thấy thoải mái gì cho lắm).

Với định nghĩa này, rõ ràng Việt Nam – cũng nhiều nước khác trong khu vực như Trung Quốc, Hàn Quốc, Nhật Bản vv – là một nước có một nền văn hóa đạo văn thật rõ nét. Cứ thử tìm hiểu trên mạng Internet thì sẽ rõ, chỉ riêng những vụ đạo văn bị phanh phui cũng đủ cho thấy tính phổ biến và mức độ nghiêm trọng của đạo văn ở Việt Nam. Có thể nói, nếu áp dụng định nghĩa của phương Tây thì ở Việt Nam, nạn đạo văn ở Việt Nam đang hoành hành ở mọi cấp học và kẻ vi phạm không hề thiếu bất kỳ một thành phần nào, từ người học đến giáo viên, và đáng buồn hơn là cả những nhà quản lý nữa.

Vậy phải làm sao đây? Theo tôi, ngoài việc đưa ra những luật lệ, quy định về xử phạt các vụ đạo văn và thực hiện nghiêm các luật lệ, quy định này, cần xem trọng việc tạo ra một nền văn hóa học thuật mới thay thế cho “văn hóa đạo văn” hiện nay. Để làm được điều này, rõ ràng là nhà trường (hoặc viện nghiên cứu) có vai trò quyết định. Văn hóa là giá trị chung, là thói quen, và là quy tắc ứng xử của một nhóm người, một cộng đồng. Nhà trường với tư cách là một tổ chức là nơi có điều kiện thuận lợi nhất để áp đặt những giá trị và lề thói mới lên các cá nhân là người học và các giáo viên, các nhà khoa học hoạt động trong tổ chức của mình. Riêng trong trường hợp của Việt Nam thì cần chú trọng ở hai cấp quan trọng nhất là đại học và tiểu học.

Ở bậc đại học, những ai có điều kiện đi học ở nước ngoài sẽ thấy kỹ năng thông tin, kỹ năng sử dụng thư viện, và trích dẫn khoa học (referencing) được chú trọng đến như thế nào trong các trường đại học. Ngay từ khi mới vào trường thì các sinh viên đã có thời gian định hướng (orientation), trong đó những kỹ năng vừa nêu được hướng dẫn tổng quát cho sinh viên, tất nhiên là kèm với những tài liệu như sổ tay sinh viên với những thông tin cần có, kể cả các về yêu cầu trích dẫn và việc xử lý khi vi phạm đạo đức học thuật.

Sau đó, khi vào học thì giảng viên từng môn học cũng sẽ lập lại các yêu cầu về tài liệu cần đọc, cách trích dẫn tài liệu, và những quy tắc ứng xử cũng như đạo đức khoa học đối với sinh viên là như thế nào. Và cứ mỗi bài tiểu luận nộp cho giảng viên là một lần các kỹ năng và quy tắc ứng xử nói trên lại được củng cố, để tạo ra một thói quen, một cách làm, và một giá trị mà cộng đồng cùng chia sẻ.

Một dạng bài tập rất được ưa chuộng mà bản thân tôi cho là rất hữu ích là bài tập chú giải tài liệu tham khảo (annotated bibliography) của một môn học [1]. Ở bài tập này, sinh viên được yêu cầu tự chọn ra một số tài liệu chính có liên quan đến môn học, và viết một đoạn tóm tắt về nội dung chính của tài liệu này kèm theo lời bình luận của mình. Thông qua bài tập này, sinh viên học được cách tìm tài liệu, thực hành một số kỹ thuật về trích dẫn khoa học, cách trình bày lại ý tưởng của tác giả bằng lời của mình (không “đạo câu chữ” của tác giả), và cách nêu ý tưởng riêng, độc lập của mình đối với những gì đã đọc được từ những tác giả khác, kể cả các tên tuổi lớn trong ngành.

Ở bậc tiểu học, thay vì bị yêu cầu học thuộc lòng những gì đã viết trong sách và trả bài theo đúng nguyên văn những gì đã học, các em được yêu cầu sử dụng lời của mình để viết lại những gì đã đọc được. Các dạng bài tập giúp các em tự quan sát, ghi chép, giao tiếp với người khác, vận dụng tư duy độc lập, và cả kỹ năng sử dụng từ điển, sử dụng thư viện luôn được sử dụng. Nghe thì to tát, nhưng thật ra những bài tập ở bậc tiểu học có thể rất đơn giản, ví dụ như yêu cầu các em chép lại định nghĩa của từ “đạo văn” trong một vài cuốn từ điển có sẵn trong thư viện của trường, trong đó có cả yêu cầu ghi rõ nguồn trích dẫn tài liệu. Hoặc yêu cầu các em tự tóm tắt lại các bài đọc bằng lời của mình – những điều hoàn toàn có thể làm được trong hoàn cảnh của Việt Nam.

Chỉ bằng cách tạo ra một nền văn hóa học thuật mới, trong đó tư duy độc lập, sáng tạo được khuyến khích ngay từ khi các em học sinh mới bước vào trường tiểu học, trong đó sự minh bạch, liêm chính, và tính chuyên nghiệp trong khoa học được nhấn mạnh và thường xuyên củng cố ở bậc đại học, thì những trường hợp đáng tiếc như vừa xảy ra mới có thể được ngăn ngừa một cách hữu hiệu. Bằng không thì việc đạo văn tại Việt Nam sẽ chẳng dừng lại ở một vụ tai tiếng như thế này, mà chắc chắn sẽ có thêm nhiều bài báo phân tích về nguồn gốc văn hóa của nạn đạo văn ở Việt Nam như bài viết này, đã được công bố cách đây 5 năm trên một ấn phẩm quốc tế [2]. Một cách nổi tiếng bất đắc dĩ và có lẽ không ai mong đợi cho Việt Nam trong nỗ lực hội nhập quốc tế.
---------
Chú thích:
[1] Có thể đọc thêm về loại bài tập này ở đây: http://library.ucsc.edu/help/howto/write-an-annotated-bibliography
[2] Bài viết này của các tác giả McCornack và Pham Thuy Chi đã đăng trên tạp chí Journal in Education for Business (Heldref Publications, 2005): http://dcmccornac.com/aresearch/Old/pedog/TeachinginVietnamMcCornac.pdf

Thế nào là đồng tác giả?

Vụ tai tiếng về "đạo văn" mới đây làm nảy sinh ra một câu hỏi mà theo tôi lẽ ra phải được đặt ra từ lâu, ngay từ khi VN bắt đầu thực hiện đào tạo sau đại học trong nước, đó là: thế nào là đồng tác giả?

Câu hỏi này cần được đặt ra là vì trong vụ việc vừa được báo chí đề cập đến gần đây, mặc dù bài báo ghi đến 4 tác giả (đồng nghĩa với việc: cả 4 người cùng hưởng danh tiếng và có thể cả những quyền lợi khác nữa), nhưng đến lúc bài báo bị kết án là có đạo văn thì các tác giả khác lại nói rằng thực ra chỉ có một tác giả chính, còn những người khác không tham gia gì (tức sẽ không chịu trách nhiệm về việc đạo văn!)

Bỏ qua việc xét đoán về động cơ và đạo đức của tất cả các tác giả có tên trên bài báo nói trên, tôi cho rằng nhân dịp này cần làm rõ khái niệm "đồng tác giả" để tránh những việc đáng tiếc về sau. Vì bản thân tôi cũng có dính dáng đến một vụ tranh cãi khá nặng nề dẫn đến việc chấm dứt quan hệ với một đồng nghiệp sau khi đã làm việc với nhau trên một đề tài khoa học. Việc xảy ra chỉ mới gần đây thôi, mới hơn một năm.

Điều đáng tiếc đó xảy ra là do giữa tôi và người đồng nghiệp đó không thống nhất quan điểm về thế nào là đồng tác giả, tôi thì áp dụng hiểu biết và cách ứng xử khá khắt khe mà tôi học được từ nước ngoài, còn người đồng nghiệp của tôi thì học trong nước, rất quen với "văn hóa đạo văn" (tôi dùng từ này để mô tả một sự việc khách quan chứ không có ý mỉa mai hoặc phê phán gì ở đây) thì có quan điểm rất "thoáng" về thế nào là quyền tác giả và đồng tác giả, và cảm thấy một khi ý tưởng của ai đó đã được nói ra thì nó đã trở thành của chung mà ai cũng có thể sử dụng thoải mái không cần xin phép cũng chẳng cần chú dẫn.

(Nếu tôi hiểu đúng thì thậm chí hình như người đồng nghiệp của tôi còn có quan điểm rằng ai tận dụng được cái ý tưởng được xem là của chung ấy mà đem viết ra được thành bài để công bố - mà ngay cả câu chữ cũng có thể cóp nhặt của người khác - thì đấy là điều rất đáng tự hào, vì như thế là tài giỏi, thông minh, và nếu ai đả phá điều này thì chắc là tại ... ganh tỵ với tài năng của người khác mà thôi?)

Tất nhiên, do tôi và đồng nghiệp của tôi chỉ là 2 cá nhân, nếu mỗi người có một quan điểm khác nhau thì chẳng ai có thể áp đặt quan điểm của mình lên người khác nên chỉ có thể chấm dứt quan hệ hợp tác. Nhưng nay, với vụ việc đáng buồn vừa xảy ra, thì rõ ràng là cần có những quy định rõ ràng về khái niệm "đồng tác giả".

Để trả lời câu hỏi mà tôi đặt ra trong cái tựa của entry này, tôi đã tìm trên mạng, và tìm được một bài viết rất đầy đủ, rõ ràng mà mọi người cần đọc. Bài viết có tựa là "What is authorship, and what should it be? A survey of prominent guidelines for determining authorship in scientific publications", đăng trên tạp chí mạng Practical Assessment, Research and Evaluation, ở đây.

Ai làm công tác quản lý khoa học công nghệ nên chịu khó đọc hết cả bài, rất nhiều thông tin, và điều đáng nói là bài báo đã bỏ công tổng hợp hết những hướng dẫn về "đồng tác giả" từ các tạp chí và hiệp hội lớn của các lãnh vực khác nhau. Còn dưới đây tôi chỉ đưa ra một định nghĩa về "co-authorship" mà tôi thấy là khá trùng với những gì tôi biết qua kinh nghiệm thời tôi đi học nước ngoài (cũng hơn 15 năm nay rồi). Định nghĩa này cũng rút từ bài báo trên, ở trang 5, định nghĩa của Hiệp hội xã hội học Anh Quốc. Xin đọc dưới đây:
Everyone who is listed as an author should have made a substantial direct academic contribution to at least two of the four main components of a typical scientific project or paper; a) conception or design, b) data collection and processing, c) analysis and interpretation of the data, and d) writing substantial sections of the paper. Authorship should be reserved for those, and only those, who have made significant intellectual contribution to the research.
Còn đây là phần dịch của tôi:
Những người được liệt kê là tác giả phải có những đóng góp đáng kể và trực tiếp về mặt học thuật trên ít nhất hai trong bốn khía cạnh chính yếu của một đề tài hoặc bài báo khoa học tiêu biểu như sau: a) hình thành ý tưởng hoặc thiết kế; b) thu thập dữ liệu và xử lý; c) phân tích và diễn giải số liệu; và d) chắp bút những phần đáng kể trong bài viết. Quyền tác giả phải được dành riêng cho những người, và chỉ những người đó mà thôi, có đóng góp tri thức đáng kể vào công trình nghiên cứu.

Kèm theo định nghĩa này, có thêm phần diễn giải về quyền được tính công là tác giả (authorship credit), mà theo tôi là rất đáng được các nhà khoa học cũng như các nhà quản lý chú trọng, vì Việt Nam dường như đang làm rất khác với thế giới:
Participation solely in the acquisition of funding or general supervision of the research group is not sufficient for authorship. Honorary authorship is not acceptable.
Và đây là bản dịch (cũng của tôi):
Sự tham gia vào đề tài chỉ thông qua việc xin tài trợ hoặc giám sát tiến trình công việc của nhóm nghiên cứu thì không đủ để được tính là tác giả. Không chấp nhận tác giả danh dự.

Theo kinh nghiệm của tôi, thì hiện nay có rất nhiều vị làm quản lý nhưng vẫn tham gia các đề tài khoa học theo cách chỉ đứng tên cho có (đề tài dễ được duyệt), hoặc chỉ nhắc nhở, giám sát nhóm nghiên cứu nhưng không thực sự làm bất cứ điều gì. Tóm lại là vi phạm hoàn toàn phần diễn giải mà tôi đã tô đậm ở trên.

Khái niệm "tác giả danh dự" cũng đáng quan tâm suy nghĩ. Ở đây tôi thấy rõ ràng có vấn đề văn hóa, vì chính tôi cũng đã vô tình vi phạm vào điều này - mặc dù đã rất lâu rồi. Hồi ấy, tôi mới đi học ở nước ngoài về, và làm việc ở một khoa trong một trường đại học. Còn trẻ và ... xung, nên tôi rất hăng hái tham gia các hoạt động khoa học, và có viết bài, làm đề tài ... xôm tụ lắm. Có thể nói chính tôi là người khuấy động phong trào khoa học ở khoa lúc ấy.

Nhưng làm một mình tất nhiên là không được, mà cũng buồn, nên tôi rủ rê một số đồng nghiệp khác cùng làm. Có một vài đồng nghiệp lớn tuổi không quen với việc nghiên cứu (trước đó không thấy yêu cầu bắt buộc về nghiên cứu), thấy bọn tôi làm thì ... ngượng ngượng, tránh tránh, buồn buồn. Thế là tôi bèn “hào phóng” cho luôn tên một vài người vào trong nhóm tác giả, cho dù họ có đóng góp được gì hay không. Của đáng tội, những người ấy cũng cố gắng đóng góp theo cách của mình, như đánh máy, tìm tài liệu (hồi đó còn rất khó kiếm, phải nhờ người đi học nước ngoài photo dần và đem về). Chứ không đến nỗi không làm gì. Tóm lại là động cơ hai bên cùng trong sáng, vả lại nó cũng chỉ là những đề tài nho nhỏ cấp khoa mà thôi. Nhưng xét theo định nghĩa ở trên thì rõ ràng là vi phạm, dù có thể liệt vào loại “không cố ý”.

Đấy, nói ra để biết là chúng ta cần phải thay đổi nhiều lắm, để thoát ra khỏi “văn hóa đạo văn” hiện nay, mà hội nhập với thế giới chứ! Không lẽ cứ chấp nhận người ta bảo mình là có văn hóa đạo văn, thậm chí “văn hóa gian lận” (cheating culture), mãi như thế này hay sao? Ai không tin, cứ vào google mà search mấy từ culture of plagiarism hoặc cheating culture và asia, thì sẽ tha hồ mà đọc, các bạn ạ!

Thursday, October 28, 2010

Lại nói tiếp về đạo văn và văn hóa

Vẫn tiếp tục thắc mắc có phải đạo văn là một vấn đề văn hóa hay không, tôi làm một google search bằng từ "đạo văn".

Và bài viết đầu tiên tôi đọc được là bài này, đăng trên Tuổi Trẻ từ năm 2004, ở đây. Bài viết về tâm sự của dịch giả, nhà nghiên cứu, và giảng viên Nhật Chiêu (Khoa Ngữ văn, trường ĐHKHXH-NV). Có mấy đoạn đáng đọc, hoặc đọc lại nếu đã đọc:
Đạo văn: sự xuống cấp của đạo đức trí thức

Hiện nay tình trạng đạo văn nhiều là vì họ thấy nhiều trường hợp đạo văn trước đó không bị trừng trị.

Đối vối tôi thì đạo văn hơn là tội ăn cắp tài sản bình thường. Bởi người ăn cắp bình thường có thể do họ nghèo khốn... Nhưng một TS mà đạo văn thì không có lý do gì biện minh được. Tiền thì anh ta có rồi, danh cũng có, thậm chí địa vị cũng có, vậy tại sao vẫn ăn cắp? Rõ ràng là sự thiếu liêm sỉ, thái độ thờ ơ của xã hội và cộng thêm sư không nghiêm minh của luật pháp trước vấn đề này khiến họ làm tới.

Nếu xã hội phản ứng gay gắt trước sự xuống cấp về đạo đức này, rồi TS bị tước bằng TS khi đạo văn thì tôi tin rằng mọi chuyện sẽ khác.

Và một bài khác, mà tình trạng đạo văn cũng không hề tốt hơn một chút nào, ở đây. Tựa bài: "Đạo văn kiểu nào phổ biến nhất", đăng trên Tuần Việt Nam, cách đây chỉ vài tháng. Mọi người đọc lại đoạn này:

Không phải là khoe khoang, vì chẳng lấy gì làm vinh dự, nhiều năm nay tôi đã phanh phui ra nhiều vụ đạo văn, mà đa số "khổ chủ" bằng cấp đầy mình. Mà lần nào cũng cống bố "tang chứng, vật chứng" đàng hoàng, địa chỉ cụ thể và tôi luôn sẵn sàng đối chất nếu "khổ chủ" thấy bị vu cáo. Kết quả là, hầu như các vị tỉnh queo, duy nhất Trường đại học Ngoại ngữ Hà Nội là mời tôi tới, để ông hiệu phó thông báo nhà trường quyết định không sử dụng cuốn sách bị tôi phê phán làm giáo trình. Còn lại thì "khổ chủ" vẫn hiên ngang đứng trên bục giảng để nói những lời hay ho, vẫn thăng quan tiến chức, vẫn chủ trì công trình nghiên cứu nọ, phụ trách đề tài nghiên cứu kia.

Đáng nể nhất là một ông quan chức văn hóa- nghệ thuật đã đạo văn, trên internet được tặng cho blog, rồi cả topic hàng trăm trang, bằng chứng sờ sờ mà vẫn "yên phận vị", thế mới tài!

Còn nhiều lắm chứ chưa hết đâu, ví dụ, thử đọc bài "Vì sao ăn cắp văn" ở đây. Trích dẫn:
[...] [N]hà trường của ta không hề dạy học sinh viết luận văn. Các trích dẫn trong luận văn đều hoàn toàn dựa theo kinh nghiệm, thậm chí cách trình bầy trích dẫn cho chuẩn cũng không được học. Nhưng sách hướng dẫn dạy viết văn bản của "bên kia" lại nhắc nhở rõ: Nếu bạn không ghi rõ nguồn trích dẫn, bạn sẽ bị coi là ăn cắp. Dĩ nhiên, ta có thể trách các em, đằng nào chẳng biết đó không là của mình, thế chẳng là "cầm nhầm" thì là cái gì? Nếu đã có gan cầm nhầm một đoạn trích dẫn, thì làm sao chẳng có gan to hơn? Người Pháp nói cho ăn vần "quả trứng" (oeuf) với "con bò" (boeuf) để có phương ngôn dám ăn trộm quả trứng (oeuf) có lúc sẽ ăn trộm con bò (boeuf).
[...]
Không có đề tài, nên khi phải viết sách giáo khoa thì ăn cắp cách viết của sách khác, bảo là "tham khảo". Viết xong, liền viết tiếp sách tham khảo, 10.000 cuốn thì 9.999 cuốn xáo xào từ sách giáo khoa. Thế là tha hồ móc túi học sinh, em nào cũng thành con bệnh và cũng phải mua kỳ được toa thuốc "tham khảo" bắt buộc.

So với cách ăn cắp mang tính hệ thống, thì sự ăn cắp một trích dẫn hoặc ăn cắp một luận án trở thành bé tí.

Rồi bài này nữa: Lợi ích của đạo văn! Mỉa mai thật, đau lòng thật đấy. Nhưng vẫn là sự thực không thể chối cãi.

Lại có bài này về nạn đạo văn ở TQ, vốn hình như là nơi nguồn gốc của văn hóa đạo văn thì phải, với cách dạy dỗ bắt người học phải "tầm chương trích cú" nói theo lời thánh hiền! Các bạn vào link mà đọc nhé.

Còn thế này nữa chứ, đây là chuyện bản quyền blog. Xem ở đây.

Tôi càng đọc thì càng thấy vấn đề đạo văn đã rất "lậm" ở VN. Và nếu đọc về đạo văn ở VN thì nhiều lắm, chẳng có đủ thời gian mà đọc đâu. Cho nên tôi phải ngưng ở đây thôi. Vì cũng đã đủ rõ rồi: ở VN, đạo văn là một vấn đề văn hóa!

Biết làm sao đây?

Làm gì để chống đạo văn?

Hôm qua tôi có viết một entry trong đó có nêu lên giả thuyết của tôi là "đạo văn là một vấn đề văn hóa".

Tôi chưa thực sự chứng minh điều này, cũng chưa đưa ra những lập luận đến nơi đến chốn, nhưng tôi vẫn tin là nếu đạo văn không hoàn toàn có nguồn gốc từ văn hóa, thì văn hóa cũng có một ảnh hưởng quan trọng đến thói quen đạo văn của những người sống trong nền văn hóa đó.

Mà đã là văn hóa, thì nó thấm vào máu rồi, sửa không dễ! Vậy nếu chúng ta muốn thay đổi để phù hợp với thói quen và thông lệ của thế giới, thì cần làm gì nhỉ?

Thay vì phải tìm lại châu Mỹ lần thứ hai, tôi nghĩ chúng ta hãy cứ tìm xem các nước trên thế giới họ làm việc này như thế nào. Tôi nghĩ, dễ nhất là chúng ta bắt đầu ở trường đại học, vì đây là nơi mà người học bắt đầu được tập tành để trở thành những nhà khoa học, những trí thức thực sự cho đất nước.

Mà nếu thế thì dễ quá, các trường đại học Âu-Mỹ họ đã có cách làm rất cẩn thận, hoàn chỉnh. Chỉ cần xem cách họ làm, rồi phán đoán xem cách nào dễ áp dụng ở VN nhất, thì áp dụng thôi.

Dưới đây là một vài đường links mà tôi nghĩ là có ích:

1. Plagiarism: How to Avoid it. Là những hướng dẫn dành cho người học để tránh "đạo văn không cố tình" (inadvertant plagiarism, hình như thế). Ở đây.

2. Education, not ethics. Bài viết của Susan Blum, một tác giả khá nổi tiếng khi bàn về đạo văn và văn hóa. Trên tờ Chronicle of Higher Education. Ở đây.

3. Plagiarism stoppers. Dành cho các giảng viên muốn ngăn chặn đạo văn. Ở đây.

4. Plagiarism workshop. Có thể dùng tài liệu này để làm workshop cho sinh viên. Ở đây.

7. Plagiarism and paper mills. Từ dùng rất hay: paper mills. Nó dùng để chỉ mấy loại tài liệu theo kiểu bài văn mẫu. Ở đây.

Đại khái thế. Các bạn đọc xong thì chia sẻ ý kiến với mọi người nhé.

Wednesday, October 27, 2010

Văn hóa đạo văn?

Entry này tôi viết tản mạn, chủ yếu là để lưu lại những đường dẫn đến những bài viết có liên quan đến một vấn đề mà tôi quan tâm đã lâu, đó là khía cạnh văn hóa của việc đạo văn.

Câu hỏi mà tôi tự đặt ra cho mình đã lâu, là phải chăng đạo văn có nguồn gốc từ văn hóa? Vì rõ ràng là các nước châu Á có thói quen đạo văn cao hơn nhiều so với các nước Âu-Mỹ. Và cả người đạo lẫn người bị đạo đều ... xem đó là việc bình thường (!?). Ừ thì thực ra cũng không hoàn toàn bình thường, nhưng tôi có một kinh nghiệm nho nhỏ về việc phát hiện văn của mình bị đạo, và phản ứng - tất nhiên cũng không nhẹ nhàng lắm, vì rất bực do sự việc lập đi lập lại nhiều lần, thì dường như dư luận cũng không ít người cho rằng tôi đã quá nhẫn tâm với đồng nghiệp. Nói cách khác, việc đạo văn ấy, có gì đâu mà ầm ĩ! Vậy đấy.

Khi đa số mọi người cùng chia sẻ một cách nghĩ, một cách làm, không cần tự hỏi tại sao mình lại làm như thế (vì ai cũng làm thế mà), thì đó là văn hóa. Vậy khi đa số ai cũng đạo văn, và nghĩ rằng việc ấy có gì đâu mà rộn, nó cũng bình thường thôi (!), thì điều đó nếu không gọi là văn hóa đạo văn thì gọi là gì chứ? Nếu vậy, rõ ràng là châu Á có văn hóa đạo văn. Cái này không chỉ tôi nghĩ, mà nhiều người đã viết như vậy. Đó là lý do tại sao tôi có entry này: để lưu những links dẫn đến những bài viết về văn hóa đạo văn của châu Á.

Vậy thì đây:
1. A Culture of Plagiarism - thấy chưa, tựa bài bằng tiếng Anh cũng đúng là văn hóa đạo văn đấy nhé, có phải tôi "chế" ra cụm từ này đâu. Đọc ở đây. Bài này nói về đạo văn ở Indonesia. Còn dưới đây là vài đoạn trích đáng lưu ý:
With an avalanche of plagiarism cases here, we have unwittingly nurtured a culture of plagiarism. In fact, the habit of copying one’s intellectual property is deeply rooted in our education. A simple case is a teacher who is fond of asking the students to provide answers of an exam in line with the materials provided to be memorised.

A number of studies on plagiarism have suggested that plagiarism is culturally rooted, and that understanding plagiarism under the framework of culture can provide useful insights into how it is perceived differently by different cultures.

2. China must protect intellectual property. Nói về TQ (of course!). Đọc ở đây. Và những đoạn trích đáng lưu ý:
In China, production of goods bearing counterfeit brands as well as pirated music, films and game software is flourishing as a full-blown industry.
[...]
Even if one demands compensation for copyright infringement in a trial in China, one will be able to win only a minimum amount of money, a pattern that apparently fails to deter infringement of intellectual property.
[...]
[...] because creators in China, such as lyricists and composers, do not receive sufficient reward for their own works, they are believed to have little sense of guilt in copying other people's works.
Mở ngoặc một chút: như thế này thì chẳng phải chính nền văn hóa ở đây đã sinh ra những người đạo văn sao?
3. Plagiarism controversy. Ở đây. Nói về đạo văn ở Hàn Quốc (đấy, một nước phát triển như Hàn Quốc vẫn cứ có đạo văn, chứ chẳng phải chỉ là chuyện của nước nghèo nữa, vậy phải chăng đó là vấn đề văn hóa?)

Bài viết này đáng lưu ý vì có viết về các loại đạo văn, trong đó có "tự đạo văn" (self-plagiarism) tức là cùng một ý tưởng/ câu chữ của mình nhưng sử dụng nhiều lần ở nhiều nơi mà không có trích dẫn; và đứng tên "đồng tác giả" (co-authorship) mà thực ra chẳng có đóng góp công sức bao nhiêu vào tác phẩm.

Gì chứ 2 loại đạo văn mới nêu (đồng tác giả và tự đạo văn) thì ở VN vô cùng phổ biến, và theo tôi thì cho đến nay chưa thấy ai phản ứng về mấy việc này cả! Có phải lại là vấn đề văn hoá đó chăng?

4. Internet has created culture of plagiarism in universities. Đây là chuyện Mỹ. Đọc ở đây. Đấy, lại một bằng chứng rằng đạo văn là văn hóa.

5. Wang Hui, plagiarism, and the Great Bourgois Academic Cultural Revolution. Ở đây. Lại là chuyện TQ. Hình như văn hóa đạo văn bắt nguồn từ TQ thì phải? Nhưng hình như mọi việc đang thay đổi? Một cuộc CM văn hóa mới? Bài rất đáng đọc.

6. Cultural insight can help tackle plagiarism. Ở đây. Cái tựa rất hay, vì nó ... trùng với ý của tôi. ;-) Bài trên Times Higher Education.

Tạm thời thế đã. Nói vắn tắt: Có thể tin đạo văn là một vấn đề văn hóa. Và để thay đổi một yếu tố văn hóa thì rõ ràng không hề dễ. Phải có những giải pháp đồng bộ, và sự kiên trì. Ôi, tôi không muốn VN lọt vào hàng ... có hạng về đạo văn, giống như một vài nước anh em trong khu vực châu Á này của chúng ta đâu ạ!

Sunday, August 1, 2010

Quyền sở hữu trí tuệ của dịch giả

Hôm nay là ngày 31/7/2010, tức là ngày cuối cùng của tháng 7. Một tháng sóng gió đối với tôi, với rất nhiều sự kiện, mà tất cả đều liên quan đến đạo văn cùng liêm chính học thuật của giới trí thức và quan chức VN. Tôi nghĩ, nếu tôi được chọn một ngày, chẳng hạn ngày quốc tế chống đạo văn, thì có lẽ tôi sẽ chọn một ngày trong tháng 7. Có lẽ chúng ta hãy chọn ngay ngày hôm nay, ngày 31/7, làm ngày quốc tế chống đạo văn nhé! :-)

Vì vụ "đạo văn" gần đây nhất mà tôi có liên quan (à, liên quan với tư cách "người bị hại", chứ không phải liên quan theo nghĩa liên đới chịu trách nhiệm (!) về hành vi đạo văn của người khác đâu ạ) hơi phức tạp một chút, đó là tranh cãi trên một bản dịch mà tôi đã dịch cách đây gần một năm và công bố trên trang web của TT của mình, nay lại thấy xuất hiện công khai - chà, rất công khai là khác! - ở một nơi khác, dưới tên người khác là dịch giả, nên tôi bỗng tò mò muốn tìm hiểu sâu thêm về quyền sở hữu trí tuệ của dịch giả là như thế nào.

Và vừa tìm thấy một ít thông tin trên mạng, nên đưa lên đây để lưu cho mình và chia sẻ với mọi người. Mọi người đọc và trao đổi cho vấn đề rõ ra thêm nhé!

---
Những thông tin dưới đây được tôi tóm tắt và diễn giải từ những thông tin trên trang web của CEATL, là từ viết tắt của cụm từ tiếng Pháp với nghĩa là Liên hiệp hội các dịch giả văn học của Ủy ban Châu Âu, tiếng Anh là European Council of Literary Translators' Associations. Có thể tìm thấy nội dung gốc bằng tiếng Anh ở đây.

Dưới đây là những thông tin đáng chú ý.

Công ước Berne nói gì?
Article 2 of the Berne Convention for the Protection of Literary and Artistic Works, signed by 164 contracting parties including all European countries, stipulates: ‘Translations, adaptations, arrangements of music and other alterations of a literary or artistic work shall be protected as original works without prejudice to the copyright in the original work.’ The same Article 2 defines the scope of the Convention: ‘The expression “literary and artistic works” shall include every production in the literary, scientific and artistic domain, whatever may be the mode or form of its expression.’ In practice this means that not just translations of ‘high literature’ enjoy copyright protection, but all translations that bear the stamp of their author, including works of nonfiction.

Điều 2 của Công ước Berne về Bảo hộ các tác phẩm văn học và nghệ thuật, có chữ ký của 164 bên tham gia, bao gồm tất cả các nước châu Âu, quy định: 'dịch, chuyển thể, hòa âm phối khí các tác phẩm âm nhạc và tạo ra những thay đổi khác lên các tác phẩm văn học hay nghệ thuật được bảo hộ như tác phẩm gốc và không ảnh hưởng đến quyền tác giả của tác phẩm gốc'. Cũng Điều 2 này xác định phạm vi của Công ước: 'Khái niệm "tác phẩm văn học và nghệ thuật" bao gồm mọi tác phẩm được tạo ra trong lĩnh vực văn học, khoa học và nghệ thuật, dưới bất cứ hình thức nào hoặc phương thức diễn đạt nào'. Trên thực tế, điều này có nghĩa là không chỉ bản dịch của các tác phẩm 'văn chương bác học' được bảo vệ bản quyền, mà tất cả các bản dịch có mang dấu ấn của 'tác giả' [ở đây xin hiểu là dịch giả] của chúng, kể cả [bản dịch] của các tác phẩm phi hư cấu.

Nhận xét của tôi: như vậy, bản dịch của một tác phẩm - nói theo ngôn ngữ của luật sở hữu trí tuệ là một tác phẩm phái sinh, hình như thế - tự nó cũng là một loại tác phẩm được bảo hộ, bất kể bản gốc có còn quyền tác giả hay không (ví dụ, bản gốc đã hết hạn bản quyền). Nói cách khác, bản dịch là một loại tác phẩm được bảo hộ, mà ai ăn cắp thì chắc chắn sẽ là vi phạm luật bản quyền.

Trích dẫn từ bản dịch thì sao?
In the European copyright system (which differs considerably from the American one) the limited right to quote brief passages from a published work is defined as an exception to the author’s and/or publisher’s exclusive right of diffusion. The way this exception is defined varies from country to country, but the main principle is laid down in EU Directive 2001/29/EC of 22 May 2001, which stipulates that ‘quotations for purposes such as criticism or review’ are permitted, provided ‘that, unless this turns out to be impossible, the source, including the author’s name, is indicated, and that their use is in accordance with fair practice, and to the extent required by the specific purpose’. In the case of translations, this means that both the original author and the translator must be named. The reproduction of larger fragments without permission of the rightful claimants is forbidden.

Trong hệ thống tác quyền châu Âu (khác một cách đáng kể đối hệ thống tác quyền Mỹ), quyền có giới hạn trong việc trích các đoạn ngắn từ một tác phẩm đã xuất bản được định nghĩa là một ngoại lệ đối với độc quyền của tác giả và/ hoặc nhà xuất bản trong việc phổ biến tác phẩm. Ngoại lệ này được định nghĩa khác nhau ở từng quốc gia, nhưng nguyên tắc chính đã được nêu trong Chỉ thị 2001/29/EC của EU ngày 22 tháng năm 2001, trong đó quy định rằng "các trích dẫn sử dụng vào các mục đích như phê bình hay nhận xét" được cho phép, miễn là "trừ khi điều này không thể thực hiện được, phải thực hiện việc dẫn nguồn, bao gồm việc chỉ định tên của tác giả, và việc sử dụng đoạn trích là phù hợp với cách hành xử công bằng, và đúng theo yêu cầu của mục đích cụ thể". Trong trường hợp sử dụng bản dịch, điều này có nghĩa rằng cả tác giả gốc và người dịch phải được nêu tên. Việc sử dụng các đoạn trích lớn hơn [mục đích của việc trích đoạn]mà không có phép của người có tác quyền đều bị cấm.

Nhận xét của tôi: Việt Nam đã tham gia Công ước Berne từ năm 2004 (xem danh sách ở đây), và tham gia WTO từ năm 2007 (xem danh sách ở đây), và điều đó có nghĩa là những cam kết của ta đối với cộng đồng quốc tế sẽ phải được thực hiện khi có tranh tụng. Tuy thế, hình như hiểu biết của cộng đồng dân chúng VN, chưa nói đến những người dân nghèo, ít học, mà ngay cả những người có học, và cả các trường đại học nữa, dường như cũng chưa quan tâm nhiều đến việc cung cấp thông tin cho cộng đồng về những cam kết của VN đối với thế giới. Và một điều tôi thực sự lo ngại là nạn vi phạm quyền tác giả ở VN xảy ra quá thường xuyên, nhiều hơn cơm bữa, và đang được xem là việc bình thường.

Thậm chí, một người bị hại (như tôi gần đây, chẳng hạn) mà có phản ứng đối với người gây hại (tức lấy tài sản của người khác), nếu có phản ứng gì, có khi còn bị cộng đồng ... tẩy chay vì ... ích kỷ, không chia sẻ, không khoan dung, gì gì đấy. Tôi nghĩ, đó chẳng qua cũng là ảnh hưởng của văn hóa "duy tình" của người Việt, và cái nhìn ngắn hạn, không thấy hết những ảnh hưởng xấu của việc cứ chấp nhận những cái sai nho nhỏ ở xung quanh mình mà không chịu sửa.

Thôi thì không nói chuyện ăn cắp tài sản trí tuệ trong nước. Anh em cùng một nhà, gà cùng một mẹ, lọt sàng xuống nia, đi đâu mà mất, thôi cứ để cho người khác lấy của mình cũng được (!). Nhưng nên nhớ rằng hiện nay ta không chỉ sống riêng một mình, mà sống với cộng đồng thế giới. Cứ lấy của nhau đi, rồi quen thói, lấy của nước ngoài thoải mái - chắc nó cũng chẳng biết, nên cũng qua thôi mà - đến khi bị bắt, bị kiện tụng, thì lúc ấy mới trắng mắt ra! Mà chẳng phải chỉ người bị bắt quả tang đạo văn phải chịu trả giá đâu, cả nước phải trả giá chứ, cái giá của nó là bị mang tiếng một quốc gia của những tên ăn trộm (a country of thieves!). Tôi đã nghe thấy ai đó nói như thế về TQ rồi thì phải. Sắp tới VN chăng?

Vài dòng lẩn thẩn, viết vào một ngày mà tôi tự chọn cho mình là ngày thế giới chống đạo văn!

Tuesday, May 18, 2010

Đạo văn, từ một góc nhìn khác

Tôi đã tưởng vụ đạo văn đã tạm lắng xuống rồi, nhưng không ngờ nó không những không lắng mà còn đang bùng lên, cứ như đám cháy rừng gặp gió!

Thật vậy, mấy hôm nay trên báo Tuổi trẻ có một loạt bài mang tên Vô tư "xào" sách, tiếp tục đề cập đến vụ đạo giáo trình om xòm trên báo chí hôm trước. Thậm chí còn có phần phỏng vấn tôi nữa chứ! Nó ở đây.

Bài phỏng vấn ấy được thực hiện cách đây vài ngày rồi, ngay sau khi bài viết về đạo văn của tôi được đăng trên báo NLĐ, nhưng hôm nay mới lên báo. Và ý kiến của tôi cũng đã được rút bớt một số phần, để dành chỗ cho nhiều ý kiến khác nhau.

Thật ra, trong bài phỏng vấn lần này, tôi không muốn tiếp tục lên án đạo văn (điều này đã rõ), nhưng muốn làm rõ thêm một vài ý tưởng mà các cuộc tranh luận cho đến nay dường như không chú ý. Những ý tưởng đó là:

1. Đạo văn có nhiều mức độ cũng như xuất phát từ nhiều động cơ khác nhau. Và những người đã bỏ công chọn và "biên dịch" các sách giáo khoa của nước ngoài để phổ biến trong nước không phải là không có đóng góp gì, mà ngược lại họ đã góp công vào việc xây dựng một hệ thống thuật ngữ khoa học tiếng Việt cho những ngành học mà trước đây chúng ta không có. Chỉ có điều, đã là trí thức thì phải am tường những quy ước về học thuật đã được khắp thế giới công nhận và áp dụng.

2. Sự khắt khe về trích dẫn khoa học cũng như yêu cầu về tính trung thực của trí thức mà phương Tây áp dụng không chỉ để bảo vệ người có tài sản trí tuệ, mà còn là yêu cầu về tính trách nhiệm đối với cộng đồng của người trí thức. Để tên mình lên làm tác giả một ý kiến, một sản phẩm trí tuệ ... cũng có nghĩa là một cam kết về trách nhiệm đối với cộng đồng về giá trị của ý kiến/sản phẩm bày đó. Và điều này là một yêu cầu bắt buộc đối với người trí thức.

Để cho đủ ý, tôi xin đăng lại đầy đủ phần tôi đã chuẩn bị dưới đây.

---
Cần tăng cường phổ biến pháp luật và nhấn mạnh đạo đức cá nhân

Chuyện “chép” của nhau không dẫn nguồn không chỉ có trong chuyện viết sách mà rất nhiều lĩnh vực khác hiện đang rất phổ biến ở VN. Có thể lý giải việc này dưới hai khía cạnh: đạo đức và pháp luật.

Văn hóa phương Đông khuyến khích tính ẩn danh (khiêm tốn). Ngoài ra, có lẽ do trong một thời gian dài Việt Nam không có chữ viết riêng, nên cha ông chúng ta buộc phải lưu truyền tri thức của đời trước sang đời sau bằng cách truyền miệng, tạo ra một thói quen mà tôi tạm gọi là văn hóa truyền khẩu. Ảnh hưởng của văn hóa này làm cho ta chưa có thói quen coi tài sản trí tuệ là tài sản cá nhân mà xem là sở hữu của cả cộng đồng. Tôi nghĩ, điều này có thể giải thích ít nhiều cho việc tại sao nạn “đạo văn” lại phổ biến đến thế ở Việt Nam (và cả Trung Quốc nữa).

Tuy nhiên, nói như vậy không có nghĩa là ngày nay ta có thể nhân nhượng với nạn đạo văn. Đối với người làm khoa học khi đưa ra (sáng tạo) điều gì, họ không chỉ được quyền sở hữu mà còn phải chịu trách nhiệm cá nhân về những phát kiến đứng tên mình. Việc ẩn danh, truyền khẩu, tam sao thất bản nếu tiếp tục tồn tại sẽ không tạo điều kiện cho việc chịu trách nhiệm cá nhân, vì thế khoa học sẽ khó phát triển, xã hội sẽ lộn xộn và khó quản lý.

Về mặt luật pháp: hiện pháp luật VN đã có luật sở hữu trí tuệ (SHTT) từ năm 2005 và đã qua một lần sửa đổi. Ngoài ra, quy định về kiểm định chất lượng trường đại học năm 2008 cũng yêu cầu các trường có quy định về đạo đức trong hoạt động khoa học và có biện pháp đảm bảo quyền sở hữu trí tuệ. Tuy nhiên, đa số các giảng viên ĐH không được phổ biến hoặc giúp hiểu rõ về những luật này, và chắc chắn là các trường hoặc chưa xây dựng quy định hoặc nếu có thì cũng chỉ trên giấy chứ chưa đưa vào thực tế. Bản thân tôi cũng chỉ tự mình tìm hiểu về luật SHTT thông qua vụ đạo văn om xòm trên báo chí gần đây. Điều này cho thấy công tác phổ biến pháp luật tính cưỡng chế của pháp luật hiện nay ở VN còn kém.

Có rất nhiều định nghĩa về đạo văn đã được đưa ra. Tuy nhiên, cho dù có những khác biệt thì tất cả định nghĩa về đạo văn đều xem đó là hành vi vi phạm đạo đức không thể chấp nhận trong giới trí thức. Tôi từng dạy ở một trường CĐ của nước ngoài, ở đó có qui định rất rõ và buộc sinh viên phải thực thi: sao chép, đạo văn từ trên internet hay từ đâu đó, không trích dẫn nguồn thì nếu bị phát hiện, đương nhiên bị đánh rớt ở môn học đó. Vì vậy bản thân sinh viên có ý thức cao và rất khắt khe trong việc này.

Theo tôi, về lâu dài chúng ta phải tăng cường giáo dục cho giới trẻ về vấn đề tôn trọng tác quyền. Các trường ĐH VN cần sớm có những quy định cùng các quy trình, thủ tục xử lý việc đạo văn và áp dụng nghiêm túc, nhằm góp phần nâng cao chất lượng giáo dục ĐH. Nếu những điều này được làm tốt sẽ hạn chế được việc xâm phạm bản quyền tác giả. Đồng thời Nhà nước cần đẩy mạnh công tác phổ biến pháp luật trong người dân.
----

Wednesday, May 12, 2010

Đạo văn là gì, và kẻ đạo văn phạm những tội gì?

Cập nhật lúc 10:30 ngày 12/5:
ĐÍNH CHÍNH: Trong bài viết tôi có bị nhầm một chỗ là VN tham gia công ước Berne vào năm 2004 chứ không phải 1994 như tôi đã ghi. Xin cám ơn bạn Anonymous 2 đã chỉ ra, và xin lỗi tất cả các bạn. Tôi đã sửa lại trong bài, và sẽ liên hệ báo để sửa lại!
---
Bài viết dưới đây của tôi đã được viết theo đặt hàng để góp phần vào cuộc tranh luận hiện nay về đạo văn, và được đăng trên báo Người Lao động online sáng nay ở đây. Do bài gốc của tôi hơi dài nên có những phần đã bị cắt bớt cho gọn lại, và cái tựa của tôi có lẽ cũng hơi ... nặng nên đã được sửa. Tôi đăng lại đây toàn bộ bài gốc để chia sẻ với mọi người, và mong nhận được những trao đổi và tranh luận.

----
Vụ đạo giáo trình Tài chính quốc tế do ông TNT đứng tên biên soạn đã có một khúc quanh mới khi báo chí nêu lên tình tiết chính ông cũng đã sử dụng phần lớn một giáo trình nước ngoài nhưng không “không dẫn nguồn tài liệu” . Câu hỏi đang được đặt ra là nếu đúng như vậy, chính ông TNT có phạm tội đạo văn hay không? Cần lưu ý là giáo trình đang được đề cập đến đã bị một người khác chép, và người ấy đã bị xử lý vì tội đạo văn. Cái khác của ông TNT so với người kia là trong khi người đó chỉ sao chép, thì ông TNT (và nhóm cùng đứng tên tác giả) đã mất thêm thời gian và công sức để dịch tài liệu, một việc mà GS Nguyễn Văn Tuấn gọi là “đạo dịch” trong bài viết gần đây trên blog cá nhân của ông.

Tôi nghĩ, sẽ có những người nghĩ việc quy kết trách nhiệm cố ý đạo văn cho nhóm biên soạn vào ngay thời điểm năm 1996 là hơi khắt khe. Tuy nhiên, hiện nay Việt Nam đã hội nhập sâu rộng vào sân chơi quốc tế, đặc biệt đã tham gia Công ước Berne từ năm 2004 và là thành viên của Tổ chức Thương mại Thế giới vào năm 2006. Vì vậy, việc của ông TNT không chỉ là vấn đề nội bộ của Việt Nam mà rất có thể gây ra một vụ tranh tụng ầm ĩ làm ảnh hưởng đến hình ảnh của đất nước. Do những trường hợp tương tự như của ông TNT có lẽ không ít tại Việt Nam, chúng ta cần bàn bạc để thống nhất một số nguyên tắc và căn cứ chung làm cơ sở để giải quyết những vụ việc tương tự.

Để góp phần vào cuộc đối thoại trên, trong bài viết này tôi xin đưa ra một số định nghĩa về đạo văn và những “trách nhiệm” về đạo đức cũng như luật pháp của một người đạo văn theo quan điểm của phương Tây. Hai tài liệu chính mà tôi sử dụng để viết bài này là:
1. “Plagiarism in Colleges in USA” (Đạo văn trong trường đại học ở Mỹ) của Ronald B. Standler, công bố năm 2000;
2. “Academic misconduct, definitions, legal issues, and management” (Vi phạm trong học thuật, định nghĩa, những vấn đề luật pháp, và việc quản lý) của P. A. Addison, công bố năm 2001 .

ĐẠO VĂN LÀ GÌ?
Cho đến nay, rất nhiều định nghĩa về đạo văn (plagiarism) đã được đưa ra. Những định nghĩa này có khác nhau ít nhiều về mặt kỹ thuật, chẳng hạn như phân biệt các mức độ chép từ bản gốc:
- chép nguyên văn (đạo văn - plagiarism),
- chép một phần và “chế” một phần mà O’Neill gọi là paraplage (có thể do ghép hai từ paraphrase và plagiarise, tạm dịch là “độn văn”) ,
- đạo văn cố ý và đạo văn không cố ý (intentional and unintentional plagiarism).
Tuy nhiên, cho dù có những khác biệt, thì tất cả mọi định nghĩa về đạo văn đều xem đạo đức là một hành vi vi phạm đạo đức không thể chấp nhận của một người trong giới trí thức.

Đạo văn: chép không dẫn nguồn
Đơn giản và rõ ràng nhất, đạo văn là chép của người khác mà không dẫn nguồn. Đạo văn tồn tại ở những mức độ khác nhau, tùy theo chép nhiều hay ít. Dưới đây là định nghĩa của Standler (2000):
In minor cases, it can be the quotation of a sentence or two, without quotation marks and without a citation (e.g., footnote) to the true author. In the most serious cases, a significant fraction of the entire work was written by someone else: the plagiarist removed the true author(s) names(s) and substituted the plagiarist's name, perhaps did some re-formatting of the text […].
Trong trường hợp nhẹ, đạo văn là trích dẫn một vài câu, không đặt trong ngoặc kép và không chú dẫn tác giả thật. Trong trường hợp rất nặng nhất, phần lớn của bài viết/tác phẩm là của người khác: kẻ đạo văn đã bỏ tên tác giả thật ra và thay vào đó bằng tên mình, có thể thay đổi chút ít về hình thức văn bản […].


Diễn đạt lại hoặc dịch lại ý tưởng của người khác, có phải đạo văn?
Nếu diễn đạt lại ý tưởng của người khác bằng lời của mình chứ không chép nguyên xi thì có bị xem là đạo văn không? Theo Sandler, ngay cả khi câu chữ đã bị thay đổi hết nhưng ý tưởng gốc không đổi, thì vẫn bị xem là đạo văn như thường. Tuy nhiên, trong trường hợp này cần chứng minh nghi can đạo văn có biết đến tác phẩm gốc, hoặc thậm chí có sẵn tác phẩm đó trong tay khi sửa lại câu chữ. Hiện tượng này có thể tạm gọi là “nhái văn”, một dạng của đạo văn, nó giống như làm hàng nhái, cũng là một loại ăn cắp ý tưởng.

Trong tiếng Anh, để tránh bị buộc tội “nhái văn”, việc dẫn nguồn cần được thực hiện như trong ví dụ sau, lấy từ bài viết của Sandler.

Câu gốc (vd của tác giả tên Smith):
If the solution turns pink, it is worthless, and should be discarded. (Nếu dung dịch chuyển sang màu hồng, lúc ấy nó đã trở nên vô dụng, và cần loại bỏ.)

Câu “nhái văn”:
When the liquid becomes light red, it is spoiled, and should be poured down the sink. (Khi chất lỏng đổi thành màu đỏ, lúc ấy nó đã bị hỏng và phải đổ xuống cống.)

Câu có chú dẫn đầy đủ (không bị xem là nhái văn):
Smith [citation/footnote number] has reported that when the liquid becomes light red, it is spoiled, and should be poured down the sink. (Tác giả Smith [nguồn trích dẫn/chú thích số] đã báo cáo rằng khi chất lỏng đổi thành màu đỏ, lúc ấy nó đã bị hỏng và phải đổ xuống cống.)


Việc dịch từ một ngôn ngữ này sang một ngôn ngữ khác (“đạo dịch” theo cách gọi của GS Nguyễn Văn Tuấn) về bản chất cũng giống như việc diễn đạt lại bằng lời lẽ của mình và vì thế cũng là đạo văn. Trong trường hợp của ông TNT nếu đúng là ông đã dịch gần như toàn bộ giáo trình nước ngoài thì đó là một vi phạm ở mức độ nghiêm trọng vì gần như toàn bộ tác phẩm của tác giả thật đã bị hô biến thành tác phẩm của người khác.

Không cố ý, phải chăng là đạo văn?
Chú ý là theo Standler, đạo văn là đạo văn, dù vô tình hay cố ý:
[…] [T]he intent of a plagiarist is irrelevant. The act of quoting material without including the indicia of a quotation is sufficient to convict someone of plagiarism. It is no defense for the plagiarist to say "I forgot." or "It is only a rough draft." or "I did not know it was plagiarism."
Việc vô tình hay cố ý không có can hệ gì ở đây. Hành vi sử dụng tài liệu mà không chú dẫn tự nó đã đủ để buộc tội một người nào đó là đạo văn rồi. Không thể bào chữa bằng cách nói rằng “Tôi quên” hay “Đây mới chỉ là bản nháp đầu tiên” hay “Tôi không biết đó là đạo văn”.


Addison (2001) cũng khẳng định: “Plagiarism, even if it is unintentional, is still morally unacceptable.” (Đạo văn, dù không cố ý, vẫn không thể chấp nhận được về mặt đạo đức). Tuy nhiên, theo tác giả này, nếu chứng minh được sự không cố ý, thì “tội” của kẻ đạo văn cũng được giảm nhẹ đi một chút. Nếu vô tình đạo văn thì điều đó nói lên sự yếu kém về mặt khoa học của nhà nghiên cứu, còn nếu cố tình đạo văn thì điều này cho thấy sự thấp kém về nhân cách của một người mang danh là nhà khoa học.

Cố ý đạo văn là để nhắm đến những cái lợi mà kẻ đạo văn sẽ có khi ăn cắp được tác phẩm của người khác. Nếu đạo văn không cố ý thì những cái lợi đạt được do đạo văn chỉ là tình cờ. Nhiều tác giả cho rằng những cái lợi mà việc đạo văn trót lọt có thể đem lại thật hiển nhiên, ví dụ được đánh giá cao về năng lực, hay được tưởng thưởng dưới một hình thức nào đó, nên khó mà tin được nếu có ai đó nói mình đạo văn chỉ là do vô tình không biết mà thôi.

KẺ ĐẠO VĂN (PLAGIARIST) PHẠM TỘI GÌ?
Đạo văn không chỉ là một vấn đề đạo đức của giới học thuật và cần để cho giới học thuật tự xử lý với nhau, mà còn là một vấn đề của luật pháp. Về mặt đạo đức học thuật, thông thường mỗi trường đại học của Mỹ đều có những quy định rất rõ ràng về đạo đức của giảng viên và sinh viên và các biện pháp xử lý vi phạm. Về pháp luật, theo Sandler trong luật Mỹ kẻ đạo văn bị xem là đã mắc phải nhiều tội cùng một lúc, trong đó có ít nhất hai tội là vi phạm luật bản quyền và mạo danh/lừa bịp.

Vi phạm luật bản quyền (copyright infringement)
Trong luật Mỹ, người sở hữu tác phẩm có bản quyền (trong đa số trường hợp thì người này cũng là tác giả thật) có thể kiện kẻ đạo văn ra tòa án liên bang vì vi phạm luật bản quyền. Trong bài viết của mình , Sandler nêu rõ mọi tác phẩm được tạo ra ở Mỹ sau ngày 1/3/1989 đương nhiên được bảo vệ bởi luật bản quyền, ngay cả khi trên tác phẩm không có ghi chú gì về quyền tác giả.

Lưu ý của Sandler là khi kẻ đạo văn có đưa thêm những phần sáng tạo của riêng mình vào trong tác phẩm thì điều đó cũng không bào chữa được cho tội đạo văn, vì ở đây đang xem xét những gì mà kẻ đạo văn đã làm sai, chứ không phải cái gì mà kẻ ấy đã làm đúng.

Mạo danh/lừa đảo (fraud)
Ngoài tội vi phạm luật bản quyền, Sandler cho rằng kẻ đạo văn còn phạm tội mạo danh. Bởi vì người ấy biết rõ mình không phải là tác giả thật của tác phẩm, nhưng lại sẵn sàng và cố tình để tên mình lên trên tác phẩm và che khuất tác giả thật. Hơn thế nữa, người này đã nộp tác phẩm này đi để có thể nhận được một sự tưởng thưởng nào đó, ví dụ như đạt điểm tốt cho một bài tiểu luận, hay luận án để được cấp bằng sau đại học, nhận học bổng, hoặc đoạt được giải thưởng trong hội chợ khoa học, vv.

Sự mạo danh, bản chất là một sự lừa bịp, thường đem lại cho kẻ đạo văn nhiều quyền lợi không chính đáng. Chính vì vậy, Sandler đã kết thúc phần viết về tội mạo danh của kẻ đạo văn với những lời lẽ rất nặng nề sau:

Using phrases like "academic misconduct" to describe plagiarism is too sterile, too kind. Plagiarism is fraud.
Dùng những từ như “vi phạm trong học thuật” để mô tả việc đạo văn là quá đơn giản, và quá nhẹ nhàng. Đạo văn chính là một sự lừa bịp.


Addison cũng có ý kiến tương tự về tội mạo danh hay lừa bịp của kẻ đạo văn mà ông gọi là “copyright fraud” (mạo nhận quyền tác giả) với những lời lẽ không kém nặng nề như sau:
Deception is a critical aspect of fraud. It is an artifice, a sham, a cheat, omething that is intended to deceive.
Lừa dối là một khía cạnh quan trọng của tội mạo danh. Nó là sự giả mạo, dối trá, lừa đảo, một cái gì đó nhằm lừa bịp người khác.

---
Phần trình bày nêu trên cho thấy văn hóa học thuật của phương Tây xem đạo văn như một sự vi phạm nặng nề xét trên cả hai khía cạnh đạo đức và luật pháp. Bỏ qua khía cạnh đạo đức, vốn gắn liền với các giá trị cốt lõi và các niềm tin đặc thù của từng nền văn hóa, khía cạnh luật pháp của đạo văn là điều rất đáng quan tâm trong điều kiện Việt Nam đã hội nhập sâu rộng vào cộng đồng thế giới như hiện nay.

Quay trở lại trường hợp ông TNT. Cho dù có thể có những lý do và hoàn cảnh khiến việc “đạo dịch” của ông có thể hiểu được vào thời điểm ông bắt đầu “biên soạn” cuốn giáo trình kia, nhưng nếu xét theo quan điểm của phương Tây, đặc biệt là Mỹ, thì việc làm đó là một vi phạm nghiêm trọng về mặt luật pháp. Nó có thể dẫn đến một vụ kiện um xùm rất không tốt cho bản thân ông TNT, và tác hại đến hình ảnh của Việt Nam đối với thế giới bên ngoài. Thiết nghĩ, nhà nước cũng như các trường đại học Việt Nam cần sớm có các quy định cùng các quy trình và thủ tục xử lý việc đạo văn, nhằm góp phần nâng cao chất lượng giáo dục đại học và hình ảnh của Việt Nam trên trường quốc tế.

Vũ Thị Phương Anh
Viết xong ngày 10/5/2010