Bài đã đăng trên Tạp chí Tia Sáng, có thể đã được biên tập rút gọn. Dưới đây là bài dịch gốc.
----
-----
Tôi muốn nói, không phải tôi không quan tâm, vì tôi là dân mọt sách về môn học này mà. Tôi đoán hầu hết các nhà sử học đều như vậy. Nhưng tôi cũng đoán biết nhiều trẻ em không mê gì môn Sử.
Điều gì trong môn nghiên cứu xã hội[1] là quan trọng nhất đối với học sinh?
----
Tại sao học sinh chán ghét môn lịch sử?
Greg Milo, Tuần tin Giáo
dục 22/9/2015
-----
Tôi mở sách giáo khoa môn lịch sử
thế giới và thở dài.
Cuốn sách mở đầu với bài học về nguồn
gốc của các nền văn minh, và, kết thúc bằng bức ảnh thời nay được chụp vội vã. Tổng
cộng là 5.000 năm lịch sử.
"Thế đấy”. Ngay từ hồi mới đi
dạy tôi đã tự đặt cho mình câu hỏi: "Thế ra giáo viên dạy Sử chúng tôi
phải dạy tất tần tật mọi thứ đã xảy ra ở khắp mọi nơi trên trái đất này ư?"
"Thì đúng vậy chứ còn gì nữa (giọng
mỉa mai)."
Khi đi dạy được đến năm thứ bảy, tôi
bắt đầu tự hỏi: "Sự kiện đó tóm lại là sao? Ai thèm quan tâm đến Da Vinci
cơ chứ? Ai cần biết về thập niên hai mươi vui vẻ trẻ trung của nước Mỹ? Ai thèm
quan tâm Tôn Tử? Ai cần biết quái gì về môn lịch sử? Vấn đề mấu chốt là gì?” Đi
dạy mãi đến năm thứ năm tôi mới bắt đầu lựa chọn bài giảng để lướt qua một số
bài và giảng sâu hơn một số bài khác, nhưng đối với một môn học dựa trên trình
tự thời gian thì điều đó có lẽ rất khó cho học sinh theo dõi. Tôi chẳng thích
thú gì để đào sâu vào thời Trung Cổ, nhưng nếu chỉ giảng lướt qua thì cũng không
thể mong cho học sinh hiểu được tại sao lại có phong trào Phục hưng tại Châu Âu.
Tôi muốn nói, không phải tôi không quan tâm, vì tôi là dân mọt sách về môn học này mà. Tôi đoán hầu hết các nhà sử học đều như vậy. Nhưng tôi cũng đoán biết nhiều trẻ em không mê gì môn Sử.
Tôi đã từng nghe rất nhiều người nói,
"Hồi nhỏ đi học tôi ghét môn Sử lắm, nhưng giờ thì thích rồi". Họ
cũng chẳng còn nhớ gì về thứ lịch sử mà họ đã học trong lớp, ngoại trừ việc giáo
viên dạy rất chán, nhưng họ có thể kể cho tôi biết bao điều về các sự kiện lịch
sử mà hiện nay họ quan tâm. Tại sao điều đó xảy ra?
Tại sao học sinh ghét môn lịch sử?
Tôi chắc chắn có rất nhiều lý do có
thể kể ra, nhưng một lý do mà các học sinh của tôi – những đứa ghét môn Sử -
luôn kể ra, đó là: môn học này thật nhàm chám.
"Tại sao lại nhàm chán?"
Tôi hỏi.
Học sinh thường trả lời đại khái
như: "Hiệp ước Versaille có giúp được gì cho em trong cuộc sống hay không
ạ?"
Câu hỏi rất hay.
Nó khiến tôi tự hỏi liệu có nên chú
trọng vào nội dung của môn lịch sử hay không.
Điều gì trong môn nghiên cứu xã hội[1] là quan trọng nhất đối với học sinh?
Câu trả lời của tôi: Tăng cường kỹ
năng tư duy cho họ.
Tôi muốn học sinh của mình biết suy
nghĩ. Tôi muốn chúng có thể đưa ra những quyết định có lý lẽ sau khi đã xem xét
những khả năng khác nhau của cùng một sự kiện. Tôi muốn chúng hiểu những hậu
quả khi đưa ra một quyết định, trong dài hạn cũng như ngắn hạn. Tôi muốn chúng
hiểu mỗi quyết định sẽ ảnh hưởng đến người khác như thế nào. Và tôi muốn chúng
có hành động phù hợp.
Nếu mục tiêu của tôi là, giống như
Bộ Giáo dục của bang Ohio đã đề ra, "chuẩn bị cho học sinh tham gia vào xã
hội với tư cách là một công dân", thì hẳn tôi phải muốn thử thách khả năng
ra quyết định của học sinh tôi, và tạo cơ hội cho chúng hành động.
Và điều này có nghĩa là học sinh có
thể thực hành kỹ năng ra quyết định thông qua bất kỳ đề tài nào – chứ không nhất
thiết phải là một đề tài nhàm chán.
Nhưng tại sao môn lịch sử lại cần
phải được dạy thông qua những chủ đề sắp xếp theo trình tự thời gian?
Tại sao cho học sinh của tôi phải học
về sự sụp đổ của đế chế La Mã hay về Công ty thương mại Đông Ấn? Biết đâu lại
có đứa muốn học về các cuộc bầu cử ở Burundi thì sao?
Sách giáo khoa thường được viết với
các chi tiết thật ngắn gọn và không đầy đủ, lướt qua các chi tiết độc đáo, rất
giống như khi một ông thầy không thực sự rành về môn học nhưng vẫn phải dạy. Phương
pháp này bỏ qua nhiều biến số quan trọng giúp ta hiểu các mối quan hệ nhân quả.
Sách giáo khoa cũng có khuynh hướng
bỏ qua tính nhân văn của môn học - hơi giống với kiểu kể một câu chuyện không
có nhân vật chính.
Nếu chúng ta muốn học sinh của mình
có thể đưa ra những quyết định hợp lý, thì chúng cần phải hiểu được sự pha trộn
phức tạp của các nhân vật, địa danh và các sự kiện lịch sử đã tạo ra những hệ
quả nào đó.
Học sinh của tôi thường đặt những
câu hỏi cho thấy họ nhạy bén như thế nào. Họ nhận ra là bài học còn những
khoảng trống chưa được giải quyết, hoặc tôi đã lướt mất một số điều trong khi
giảng. Tôi có thể tận dụng điều này và đưa ra câu trả lời để tận dụng cái
khoảnh khắc giúp tôi hoàn thành nhiệm vụ giảng dạy ấy, nhưng thực ra tại sao
lại không để học sinh mình khám phá ra câu trả lời cho chính họ nhỉ?
Rất tiếc là các môn học của chúng ta
lại không được thiết kế theo kiểu như vậy. Đây không phải là bữa ăn được chọn
món. Thực đơn đã được thiết lập, và các món ăn sẽ luôn được lần lượt được mang
ra theo thứ tự. Và bởi vì cấu trúc của môn học đã được quy định, một học sinh
có thể mở sách xem bài và tự nhủ: "Ồ, không thấy câu hỏi ở đây, tức là sẽ
không có trong bài thi, vậy thì lướt qua luôn đi. Ở trang kế sẽ học gì thế nhỉ?
Ô, quá trình “lưu hóa”[2],
cứ tưởng là lưu manh hóa chứ, buồn cười quá đi mất!”
Tôi có thể xây dựng một bài học trong
đó có những khoảng trống để mọi học sinh của tôi thực hành kỹ năng quan sát tìm
tòi và đưa ra kết luận – và tôi vẫn thường làm vậy. Nhưng cũng có thể có những
lựa chọn khác làm cho học sinh thích học – chẳng hạn như cho phép chúng quyết
định chọn chủ đề để học, thay vì tôi luôn luôn là người quyết định?
Tại sao ta không cho phép học sinh quyết
định chọn những chủ đề gì vẫn còn chưa được giải quyết mà chúng muốn nghiên cứu và góp phần giải quyết,
thay vì đòi hỏi tất cả học sinh đều có cùng một trải nghiêm giống nhau trên cùng
một chủ đề như nhau?
Thay vì một đưa ra một niên đại chuẩn
các sự kiện đã chọn sẵn, sao ta không chọn một chủ đề để đào sâu suốt cả một học
kỳ, cho phép học sinh xé nhỏ đề tài ấy thành nhiều mảng, và cung cấp cho họ
những chi tiết cần thiết để họ có thể đưa ra những tranh luận có giá trị?
Nếu mỗi học kỳ chỉ chọn một đề tài nghe
có vẻ hơi cực đoan, thì hãy thử chọn bốn đề tài trong suốt một khoá học kéo dài
một học kỳ. Điều tôi muốn nói là chọn ít đề tài hơn nhưng tập trung vào chiều
sâu sẽ làm cho phép thấy được sự phong phú của môn lịch sử và thu hút học sinh
nhiều hơn.
Cách thiết kế môn lịch sử hiện nay
quá nhấn mạnh vào thời gian. "Làm sao tôi có thể đi qua được đến 5000 năm
lịch sử chỉ trong một học kỳ cơ chứ?”
Giáo viên chỉ chăm chăm tập trung vào
yếu tố thời gian trong môn lịch sử, và điều này có lý do chính đáng.
"Tôi không thể bỏ thêm thời
gian giải thích về cuộc chiến tranh Triều Tiên bởi tôi còn phải giảng về vụ xì
căng đan Watergate vào tuần tới, rồi còn phải trình bày về phong trào dân quyền
để chuẩn bị đầy đầy đủ kiến thức cho học sinh làm bài kiểm tra."
Quả là vớ vẩn. Để thực hành kỹ năng
nghiên cứu xã hội thì chỉ cần một trong các đề tài nói trên là đủ. Tất cả mọi đề
tài trên đều thú vị. Hãy chọn lấy một thôi.
Nội dung giảng dạy cho một học kỳ có
thể dựa trên các năng lực Tìm tòi, Phân tích, và Đưa giải pháp, và giáo viên có
thể dựa trên việc phát triển các năng lực nói trên để dẫn dắt chương trình học,
thay vì dựa vào cái nhãn môn học là Văn minh phương Tây. Một môn học tập trung
vào các phương pháp có thể chọn năm sự kiện hay nhân vật thú vị và không liên
quan đến nhau để nghiên cứu sâu.
Nghiên cứu xã hội chính là như thế:
tìm hiểu về xã hội. Chúng ta thích tạo ra các công thức để khái quát hóa về
việc xã hội và con người trong xã hội đó vận hành như thế nào. Các nhà kinh tế luôn
cố gắng đưa ra dự đoán về các khuynh hướng, nhưng thực sự không có cách nào để
tiên đoán một cách nhất quán rằng mỗi cá nhân sẽ hành động như thế nào. Vì hành
vi của con người luôn có yếu tố bất ngờ, nên chúng ta cố phân loại và làm cho
nó có ý nghĩa. Chúng ta gắn tên gọi vào các thời đại và dùng chúng để đặt nhan
đề cho các chương, rồi chúng ta dán nó vào một cuốn sách và chúng ta gọi nó môn
lịch sử.
"Đây là những gì đã xảy ra
trong quá khứ," chúng ta nói với học sinh. "Phù, thế là xong, chúng
ta đã trình bày xong những vấn đề lịch sử rồi."
Rồi tự nhiên một học sinh đặt câu
hỏi: "Vì sao ở Mỹ có nhiều nhà tù đến thế ạ?”
Và chúng ta sẽ trả lời lấp liếm
"Ồ, câu ấy không có trong bài kiểm tra, hãy trở lại với các niên đại lịch sử kẻo hết giờ mất" và thế
là sự tò mò của đứa trẻ bị dập tắt hoàn toàn. Và chúng tiếp tục nghĩ: "ôi,
môn sử thật là nhàm chán".
-----------
Greg Milo là Trưởng bộ môn Nghiên
cứu
xã hội tại Archbishop Hoban High School tại
Akron, Ohio, nơi ông đang làm việc được 13 năm. Liên lạc với ông tại milog@hoban.org và trên Twitter @Mr_Greg_Milo.
[1] Ở
nhiều tiểu bang của Mỹ, môn Sử là một môn trong nhóm môn học tích hợp gọi là
Nghiên cứu xã hội (social studies). Bang Ohio, nơi tác giả bài viết này đang giảng
dạy là một ví dụ. http://education.ohio.gov/Topics/Ohios-Learning-Standards/Social-Studies
[2] Từ
trong bản gốc là vulcanization, tức “lưu huỳnh hóa”.Từ này nghe hao hao giống
như từ vulva nghĩa là “cửa mình” của phụ nữ, nên hoc sinh thấy buồn cười. Tạm dịch
ra như trên.
No comments:
Post a Comment